Diễn đàn Tháng 10 Online
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn Tháng 10 Online


 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 câu truyện tình yêu

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
chyck.quỷquậy
Quản trị viên
Quản trị viên
chyck.quỷquậy


Gia nhập : 10/10/2011
Đến từ : Tân Thành City
Tuổi : 27
Bài gửi : 1290
Danh vọng : 8030
Số lần được cảm ơn : 21

câu truyện tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: câu truyện tình yêu   câu truyện tình yêu I_icon_minitimeMon 19 Mar 2012 - 19:49

bánh mì tình yêu


nó làm ở cái lò bánh mì này gần chục năm rồi. Từ lâu lắm nó có thói quen và giờ giấc sinh hoạt khác người ta. Một ngày mới bắt đầu từ 3h sáng, 10h sáng, mẻ bánh mì cuối cùng ra lò thì nó cũng kết thúc một ngày làm việc. 8h tối, khi mọi người bắt đầu đi dạo phố thì nó bắt đầu lên giường đi ngủ.


Chắc vì giờ giấc sinh hoạt vậy mà nó chẳng có ai yêu. Nó chẳng biết phân biệt mùi nước hoa nào là cao sang quý phái như phân biệt mùi men nào sẽ làm bánh mì thật nở, thật giòn.

Mấy ngày nay nó vui lắm, nó thích ra lò bánh mì hơn mọi ngày, vì nó có một khách hàng mới. Nó đoán cô bé ấy mới ở quê vào Sài Gòn này. Nhìn hai gò má lúc nào cũng đỏ hồng, nó thầm tưởng tượng ra nơi cô bé ở là những đồi trà, những vườn hoa ở cao nguyên.

- Chắc là quê bé ở Đà Lạt hả?

- Dạ, nhà em ở gần Đà Lạt thôi à anh.

- Sao hôm nay em mua có 1 ổ thôi vậy?

- Dạ, em mua cho bà. Em sắp đi học, ăn không kịp

- Bánh mì của em nè, về đi học nhanh kẻo muộn

Nó nhìn theo bóng cô bé đang bước thật nhanh về nhà mà lòng vui lắm. Nó đoán đúng quê bé rồi nha.

...

4 giờ sáng, mẻ bánh mì đầu tiên đã ra lò, thơm nghi ngút khói. Bỗng nó nghe giọng nói trong trẽo dễ thương:

- Anh ơi, cho em 2 ổ bánh mì

- Sao hôm nay em mua bánh mì sớm quá vậy?

- Dạ, anh Hai em đi làm ca sớm, em mua bánh mì về cho anh Hai ăn sáng rồi đi làm

- Mấy giờ anh Hai đi?

- Dạ 6h vô ca nhưng anh Hai em đạp xe lên khu công nghiệp mất cả tiếng đồng hồ nên 5h phải đi rồi á anh

- Xa quá ha, bánh mì của em nè, coi chừng nóng nha em.

Cô bé lại cười và bước đi thật nhanh. Nó lại cười một mình, chợt nghĩ thầm: nụ cười của cô bé ấy mới ngây thơ làm sao, đúng là con gái quê đáng yêu thật.

Những ngày sau đó, Nó không còn chờ đồng hồ đánh thức nó dậy nữa, gần 3h sáng là nó tự giật mình thức giấc. Nó ra lò bánh mì, vừa làm vừa hát. Nó biết chút nữa cô bé lại dậy sớm ra gặp nó. Nụ cười của cô bé sẽ làm một ngày mới của nó đầy niềm vui.

- Anh ơi, cho em 2 ổ bánh mì

- Bánh mì chưa kịp chín, em đợi xíu nha

- Dạ

- Em ngồi ghế đợi xíu đi

- Dạ được rồi anh. Ngày nào anh cũng làm bánh mì chắc ngán bánh mì lắm ha

- Hông có đâu em, anh thích mùi bánh mì nữa á, ngày nào mà không ra đây là anh buồn á

- Bánh mì của em nè, bữa nay còn dư một chút bột, anh làm cái bánh càng cua cho em nè

- Ôi dễ thương quá, anh khéo tay quá đi à. Em cảm ơn anh nha.

Nó nhìn cô bé vừa đi vừa nhún nhảy mà lòng vui phơi phới. Nó tự cười một mình vì cái lí do: "bữa nay dư bột" mà nó đưa ra lúc nãy. Nó còn làm cả chục mẻ bánh mì nữa thì làm gì có bột dư vào lúc 4h sáng chứ nhỉ.

Hôm nay, nó mở cửa tiệm và giật mình: Ủa sao sáng nay chợ mình bán hoa hồng nhiều quá vậy nè. Nó lật vội tờ lịch trên tường, thì ra hôm nay là 14-2, nó vội vàng làm mẻ bánh mì đầu tiên. Hôm nay sẽ dư bột nhiều hơn một chút, vì nó cần làm một cái bánh mì có hình hoa hồng.

P/S: nhớ bánh mì nóng hình con cua của lò bánh mì gần nhà. Nhớ lý do "dư bột" của anh ấy ngày nào. Không biết bây giờ anh có còn ở đó không?

Đọc thêm tại: [You must be registered and logged in to see this link.]
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/
chyck.quỷquậy
Quản trị viên
Quản trị viên
chyck.quỷquậy


Gia nhập : 10/10/2011
Đến từ : Tân Thành City
Tuổi : 27
Bài gửi : 1290
Danh vọng : 8030
Số lần được cảm ơn : 21

câu truyện tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: câu truyện tình yêu   câu truyện tình yêu I_icon_minitimeMon 19 Mar 2012 - 19:53


hợp đồng tình yêu

Em không rõ tình yêu bắt đầu như thế nào nhưng nếu nó bắt đầu từ nỗi nhớ thì em đang nhớ anh - người em từng ghét. Em không biết khi anh đọc email này, anh sẽ phản ứng ra sao nhưng em... thích anh, anh ạ!

Ai cũng ngạc nhiên khi nghe tin cô chia tay người yêu lúc lễ đính hôn sắp diễn ra. Người thương thì bảo không hiểu nổi cô muốn gì. Thời này tìm người vừa có gia cảnh tốt, thành đạt, phong độ như người yêu cô không hề dễ dàng. Kẻ ghét thì hả hê vì có cơ hội với một đối tượng tốt như thế. Nhưng khi cô báo sẽ nghỉ làm thì công ty ai cũng nói cô điên. Bao người vất vả xin việc, không yêu thì thôi, việc gì phải đoạn tuyệt đến thế? Đang yên lành với một vị trí tốt, tự nhiên, chỉ vì muốn tránh mặt, không gặp người yêu cũ mà đi kiếm cái khổ vào thân. Ngày cuối ở công ty, cô vẫn cười tươi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cô nhớ lại gương mặt hầm hầm của người yêu khi anh đi tìm và chất vấn cô. Cô cười và nói cho anh biết thật ra trong chuyến công tác vừa rồi vì nhớ anh nên cô đã cố gắng thu xếp về sớm. Muốn anh bất ngờ, cô đã lẳng lặng tới nơi anh sống với dự định tặng anh một con ốc biển rất đẹp và rủ anh cùng ăn tối nhưng cô đã thấy cái không nên thấy. Cô thấy anh không phải chỉ có một mình. Cô kể với giọng điệu nhẹ tênh như cô là người ngoài cuộc. Thật ra, cô cũng biết tính anh đào hoa nhưng cô nuôi cái hy vọng anh sẽ thay đổi nhưng hy vọng của cô được trả như thế đấy? Nghe tới đó, khuôn mặt người yêu cô trắng bệch và đó cũng là lần cuối anh nhìn thấy cô khóc.

Sáng nay, cô đi phỏng vấn bên công việc mới. Kẹt xe nên khi đến nơi, lao vội vào thang máy và cô va vào một người, hậu quả là một vệt cafe xuất hiện ngay trên áo anh ta. Cô chưa kịp mở miệng xin lỗi thì anh ta đã nói:

- Thật xui xẻo.

Không biết có phải câu nói kia vô tình gợi nhớ vết thương lòng nơi cô nên cô chẳng ngần ngại đáp trả:

- Ai bảo anh đi thang máy mà uống cafe. Rõ là vô duyên vết cafe nhỏ thôi mà, đàn ông gì khó ưa ai gặp anh thật vô phúc.

Trong khi anh ta còn trợn mắt chưa biết nói gì thì cửa thang máy mở. Không cần nhìn tới anh ta lần thứ hai, cô bước nhanh vào.

Khi cô được thông báo tới lượt mình phỏng vấn. Vừa đẩy cánh cửa bước vào, cô tròn mắt. Cô bước tới bàn, cầm xấp hồ sơ và nói:

- Không cần nữa đâu, tôi biết tôi rớt rồi.

Đôi mắt có cái áo dính vệt cafe quát lên:

- Cô đi đâu đấy? Không phải ai cũng nhỏ mọn như cô nghĩ đâu.

Cuối buổi phỏng vấn, trước sự ngạc nhiên của cô, anh chàng ấy nói:

- Chào mừng cô đến với công ty của chúng tôi. Nếu không có vấn đề gì, ngày mai cô có thể bắt đầu vào làm.

Cô bắt đầu công việc mới. Với kỹ năng chuyên môn của mình, cô nhanh chóng hòa đồng vào guồng mới. Nhưng hình như nụ cười không bao giờ xuất hiện trên môi cô. Khoảng một tuần nay, không biết tại sao người yêu cũ biết được nơi cô làm. Chiều nào anh cũng chờ cô dưới công ty dù bao nhiêu lần cô đã nói cả hai đã chấm dứt, cô quá mệt mỏi để quay trở lại. Cô không muốn vết thương cũ lại một lần nữa chảy máu. Nhưng mặc cho cô phản đối, anh vẫn cứ đến.

Chiều hôm nay, khi người yêu cũ nắm chặt tay và kêu cô lên xe thì có tiếng nói vang lên:

- Anh kia, níu kéo gì đấy? Ai lại như thế với con gái. Làm mất mặt đàn ông quá anh bạn.

Không biết có phải vì nhiều người tò mò nhìn ngó sau tiếng nói hơi lớn giọng đó không hay vì sợ, người yêu cũ của cô nổ máy xe và đi thẳng.

Buổi trưa hôm sau, giờ cơm trưa, anh nói với cô:

- Tôi có một bản hợp đồng muốn bàn với cô. Tôi có thể mời cô uống cafe ở căng tin không?

Thật ra cô không có cảm tình với anh, thậm chí là ghét hay gọi đúng hơn là một thứ ác cảm. Dù anh là sếp, hơn cô một bậc trong công ty. Cô không muốn nhận lời nhưng vì nghĩ tới hai chữ ''hợp đồng'', cô miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Khi cô yên vị và nhâm nhi ly sữa đá, anh mở lời:

- Tôi muốn ký một đồng miệng cùng cô ba tháng. Trong thời gian đó, tôi sẽ đưa đón cô đi làm, giúp cô thoát khỏi cái anh chàng người yêu mà cô đang trốn chạy. Cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào nếu cô thấy cần có sự trợ giúp của tôi. Bù lại, cô cũng đóng giả người yêu tôi trong khoảng thời gian ấy.

Cô nhìn anh và hỏi:

- Tại sao tôi phải nghe theo anh và tôi được gì khi làm việc ấy?

- Tôi sẽ thay cô làm bản tổng kết của những đại lý vào cuối năm. Cô không thiệt thòi đâu mà lo.

Cô trầm ngâm nghĩ: "À, anh muốn nhờ cô làm bình phong để thoát khỏi cô gái là một đối tác của công ty. Cô có nghe trong công ty xì xào rằng cô gái đó không ngần ngại bày tỏ tình cảm dành cho anh nhiều lần. Lần đầu cô biết người con gái ấy khi cô ta đang mắng chị tạp vụ với lý do suýt làm cô ta té ngã bởi sàn nhà không khô".

Cô không sợ người yêu cũ làm phiền nhưng nghĩ đến những số liệu cũ chất chồng phải xem xét khi làm bản tổng kết cuối năm thì cô đã thấy mệt mỏi. Cuối năm Tết đến mà vùi đầu vào đó thì... Rồi cô nhớ đến cảnh những buổi chiều, người yêu cũ đến tìm như hôm trước, cô thấy ngao ngán. Suy đi tính lại, cô nhận lời, xét cho cùng, cô cũng có lợi nhiều hơn. Và trên hết là cái cảm giác anh cầu cạnh, nhờ vả làm cô thấy hả hê.


***


Một tháng sau khi bản hợp đồng được thực hiện, người yêu cũ không đến tìm cô nữa. Nhưng sau đó, cô mới thấy hối hận bởi tránh cái phiền này lại rước cái phiền khác nhiều hơn. Cô phải đóng vai bạn gái của người cô ghét, đi gặp bạn bè anh ta, cố ngoác miệng ra cười cho giống vẻ đang hạnh phúc trước cô gái đối tác kia... Thật mệt mỏi!

Nhưng rồi cô nhớ trước một tháng bản hợp đồng kết thúc, trên đường chở cô về nhà, nhìn cô rùng mình bởi cơn gió giao mùa, anh dừng xe vào một của hàng gần đó và trở ra với cái áo khoác. Anh khoác lên người cô. Khi tay anh vô tình chạm tóc cô, cô chợt nghe như tim đập nhanh mất một nhịp.

Tối nay là ngày anh và cô hết hạn hợp đồng. Trái ngược với suy nghĩ ban đầu là vui mừng vì thoát nạn, cô thấy lòng thiếu vắng một điều gì đó không rõ tên. Ngồi với anh trong quán cafe, tự dưng cô ước gì thời gian trôi chậm một chút. Anh lên tiếng phá tan không khí im lặng:
- Hợp đồng chúng ta đến đây là hết. Cảm ơn cô, tôi sẽ giữ đúng lời hứa, cô sẽ có bản tổng kết cuối năm.
Cũng như bao buổi hẹn trước, anh đưa cô về tới cửa, chúc cô ngủ ngon và rồ ga chạy ngay. Anh đi rồi mà cô còn đứng bâng khuâng, chưa muốn vào nhà.

Nhìn đồng hồ đã ba giờ sáng mà cô vẫn không ngủ được. Trong đầu cô như có cuốn phim quay chậm. Cô nhớ tới nét mặt lúng túng của anh khi trong lần họp lớp cũ, bạn bè hỏi anh bao giờ cho họ ăn cưới? Cô nhớ khi cô khóc vì con mèo Mi Mi bé bỏng đi lạc ở công viên, anh đã tất tả đi tìm giúp... Hóa ra anh không khó chịu, khô khan như cô nghĩ.

Cô nhớ tới lần đến nhà anh với danh nghĩa bạn gái, mẹ anh đã nắm lấy tay và vuốt tóc cô như một đứa con gái bé bỏng. Những buổi sáng anh chờ trước ngõ, những buổi trưa đi ăn cùng nhau dù là chỉ che mắt cô gái kia, buổi chiều tan sở trên đường về nhà qua những con đường yên tĩnh nghe lá rơi trên tóc mà hạnh phúc. Cô nhớ vô số thứ liên quan tới anh. Cô ngồi bật dậy, mở laptop và viết một email:

"Em cũng không biết phải nói gì đây. Vì nguyên một buổi tối hôm nay, em mong có một điều thay đổi kỳ diệu xảy ra nhưng điều đó đã không đến anh à. Thật ra, bản tổng kết cuối năm, em đã làm xong tháng trước, em không còn cần anh làm thay nữa. Em đã định giữ điều này trong lòng mình như một bí mật nhưng em nghĩ mưu cầu hạnh phúc thì không nhất thiết là đàn ông phải nói ra trước. Em không rõ tình yêu bắt đầu như thế nào nhưng nếu nó bắt đầu từ nỗi nhớ thì em đang nhớ anh - người em từng ghét. Em không biết khi anh đọc email này, anh sẽ phản ứng ra sao nhưng em... thích anh, anh ạ!".

Ngay khi cô vừa nhấn nút "send" thì yahoo của cô báo có thư mới ngay, cô "click" vào, là email của anh:
''Em à, hôm nay anh đã muốn nói với em một chuyện nhưng anh sợ cái lắc đầu từ chối nơi em. Ngày em va vào anh ở thang máy, hình như đã đánh thức điều gì ngủ quên trong anh từ lâu lắm! Anh không phải vì sợ phiền với cô gái kia mà ký hợp đồng với em, đó chỉ là cái cớ để được ở gần em. Anh thích nụ cười của em, anh muốn thấy nụ cười đó trở lại. Ba tháng qua đối với anh là một khoảng thời gian rất vui vẻ. Cho anh cơ hội chăm sóc em nhé! Mình ký tiếp một bản hợp đồng mới không thời hạn được không em bởi vì anh rất thích em".

Đêm hôm đó ở hai nơi trong một thành phố, có một anh chàng và một cô nàng không ngủ, mong chờ trời nhanh sáng...




Đọc thêm tại: [You must be registered and logged in to see this link.]
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/
chyck.quỷquậy
Quản trị viên
Quản trị viên
chyck.quỷquậy


Gia nhập : 10/10/2011
Đến từ : Tân Thành City
Tuổi : 27
Bài gửi : 1290
Danh vọng : 8030
Số lần được cảm ơn : 21

câu truyện tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: câu truyện tình yêu   câu truyện tình yêu I_icon_minitimeMon 19 Mar 2012 - 19:54


phải rồi đó là tình yêu

Nó hiểu ra rằng, không chỉ lúc này, mà trước kia và mãi về sau, anh vẫn luôn dõi theo từng bước đi của nó...

Đó là một ký ức tuyệt đẹp luôn in sâu vào tâm trí của nó. Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng nó vẫn không sao quên được chuỗi ngày hạnh phúc của nó và Phan Anh.

Nó vốn là một cô bé xinh đẹp với đôi mắt tươi sáng và làn da trắng hồng ngọt ngào. Nó luôn là tâm điểm chú ý của mọi người với vẻ ngoài hoàn hảo và một cái tên thật đặc biệt: Nguyễn Ngọc Lâm Quân. Nhưng đó không phải là tất cả lí do khiến cho những đứa con gái khác phải ghen tị với nó. Là con gái cưng của giám đốc một công ty đầu tư lớn nhất nhì thành phố, nên từ nhỏ nó đã được chiều chuộng như một nàng công chúa. Có lẽ cũng chính vì vậy mà nó trở nên kiêu kỳ và xa lánh với các bạn cùng tuổi. Nó nổi bật trong mắt bạn bè với hình ảnh của một tiểu thư ủy mị, yếu đuối, nhưng có lẽ ít ai biết rằng, niềm đam mê cháy bỏng trong lòng nó là tình yêu dành cho những bước nhảy, cho âm nhạc. Có thể nói, nó yêu nhảy như chính bản thân nó vậy. Chỉ khi được nhảy, nó mới là chính nó: mạnh mẽ, cá tính và lôi cuốn.

- Chào em.

Nó quay ngoắt lại, ngước nhìn về phía đã phát ra câu chào bất ngờ đó.

- Anh là ai vậy? – Nó hỏi. Đôi mắt tròn xoe chứa đựng sự ngạc nhiên của nó hướng về một chàng trai lạ mặt.

- Em hay ra đây tập nhảy lắm à? – Anh chàng đáp lại câu hỏi của nó. Nhưng dường như đó không phải là một câu trả lời mà nó mong muốn. Từ trước đến giờ, nó vốn chẳng bao giờ quan tâm đến những đứa con trai. Nó luôn cho rằng tất cả bọn họ đều không có gì tốt đẹp, có lẽ họ đến với nó hoặc là vì tài sản hoặc là vì cái vẻ ngoài thu hút của nó mà thôi. Nó lườm anh chàng như thể một tên tội phạm, không quên gửi lại cho anh ta câu trả lời đầy vẻ ngạo mạn và khó chịu:

- Thì sao, nó ảnh hưởng đến anh à. Tôi hỏi anh là ai, mà hình như tôi với anh không quen nhau.

- À, xin lỗi em, anh tên là Phan Anh, Lưu Phan Anh. Anh cũng thích nhảy lắm, em dạy anh nhảy được không, cô bé?
“Cái tên này, hắn nghĩ hắn là ai mà bảo mình dạy chứ, lại còn kêu mình là cô bé, thật là ngu xuẩn mà.” - Nó thầm nghĩ.

- Xin lỗi nhé, tôi không có thời gian cho những chuyện vớ vẩn, phiền anh đi cho.

- Hừm… Vậy thôi, anh không phiền em nữa, hi vọng mình sẽ có dịp gặp lại nhau nhé. – Anh chàng tạm biệt nó và không quên để lại một cái nháy mắt cùng nụ cười ẩn ý.

Nó và Phan Anh đã gặp nhau như thế. Có lẽ đó cũng là lí do mà nó yêu nhảy. Chính nhảy đã đưa Phan Anh đến bên cuộc đời nó và vẽ ra trong thế giới của nó một bức tranh màu hồng tuyệt đẹp…


***


- Hôm nay tập xong mình đi đâu ăn đây anh?

Nó hỏi đầy vẻ phấn khởi. Không hiểu từ lúc nào, nó và Phan Anh trở nên thân thiết với nhau, cả hai như hình với bóng vậy. Duy nhất chỉ có Phan Anh là hiểu nó, là biết nó cần gì và luôn sẵn sàng đến bên nó những khi nó cần. Nhưng không biết có phải vì gia cảnh của nó và Phan Anh quá khác biệt, mà cả hai chỉ dừng lại ở mức tình bạn, dù cho nó biết tình cảm mà Phan Anh dành cho nó nhiều như thế nào.

- Để anh suy nghĩ nhé, thế Gấu Con của anh thích ăn gì đây?

Nó thích những lúc Phan Anh gọi nó như thế, vì trong ký ức của nó... “Gấu Con là Gấu Con tròn tròn, là lá la…” - “Em không phải Gấu Con mà, sao anh cứ kêu người ta như thế vậy?”. Phan Anh nựng lên đôi má hồng ngây ngô của nó rồi nói: “Vì mỗi lần như thế, anh có cảm giác em rất bé nhỏ và luôn cần có anh bên cạnh để bảo vệ em”...

- Hay là mình đi ăn món Nhật đi anh, em thèm sushi lắm, nha nha, đi mà... – Vẻ mặt của nó lúc này mới thật đáng yêu làm sao, mà chỉ có Phan Anh mới có “diễm phúc” được trông thấy.

- Nhưng anh gần hết tiền rồi Gấu Con ơi, mình đi ăn cái gì rẻ rẻ thôi nha...

- Thôi mà, hôm nay để em trả nhé, em có tiền mà. - Nó trả lời một cách hồn nhiên mà không hề biết rằng nó đã vô tình làm cho người con trai ấy bị tổn thương.

- Ừ thì tùy em vậy, Gấu Con là nhất mà.

Nó cười tít cả hai mắt lại. Phan Anh cũng cười, nhưng đằng sau nụ cười ấy là một nỗi buồn vô hạn. Từ trước đến giờ, dường như nó chưa bao giờ quan tâm đến Phan Anh, chưa bao giờ hỏi anh cần gì, nghĩ gì. Chỉ có Phan Anh là lo lắng cho nó, anh có thể ngồi với nó hàng giờ liền chỉ để nghe nó than vãn, để cho nó mượn bờ vai mỗi khi nó khóc, hay có khi chỉ ngồi im lặng cùng nó ngắm dòng người qua lại.


***


- Anh à, anh có ước mơ gì không? - Nó mở to đôi mắt tròn xoe, hỏi Phan Anh.
- Có chứ, ai mà chẳng có ước mơ.
- Thế anh ước gì, nói cho em nghe được không?
- Không nói cho em biết đâu.
- Thôi mà, nói em nghe đi mà, năn nỉ anh đó... - Nó nũng nịu hệt như đứa con nít, nhưng có lẽ nhờ sự đáng yêu ấy mà chẳng bao giờ Phan Anh từ chối nó bất cứ điều gì:
- Được thôi, nhưng Gấu Con phải hứa với anh một chuyện.
- OK, 10 chuyện cũng được, anh nói em nghe đi. - Nó nài nỉ một lần nữa.

- Vậy khi anh nói ra rồi, em phải cho anh biết ước mơ của em nhé!

- OK, thỏa thuận vậy đi. – Nó nở một nụ cười thật tươi.

- Anh ước rằng mình sẽ kiếm được tiền, không cần nhiều, nhưng đủ để cưới người con gái mà anh yêu. Nhưng… – Nói đến đây, đôi mắt của Phan Anh liếc trộm nó như đang dò xét điều gì đó.

- Nhưng sao hả anh? – Có vẻ như nó biết Phan Anh muốn nói đến điều gì, đôi má nó đỏ lên, e ấp, và trong sáng như ánh ban mai.

- Nhưng anh hi vọng người con gái ấy sẽ chờ đợi anh cho đến lúc anh để dành đủ tiền để mang đến cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc. – Anh dành cho nó một nụ cười ấm áp tuyệt diệu. - À, em hãy cùng anh đi mua một thứ nhé!

- Cái gì vậy anh?

- Đi rồi em sẽ biết, quan trọng lắm. - Không chờ đợi phản ứng tiếp theo của nó, Phan Anh cầm tay nó kéo đi thật nhanh, nhưng cũng thật nhẹ nhàng.


***


Từng ngày trôi qua, cứ tưởng như nó và Phan Anh sẽ mãi bên nhau như thế, cho đến một ngày...

- Lâm Quân à, con mau chuẩn bị đi, hôm nay có bác Thành và con trai bác qua chơi đó!

- Con biết rồi mà, qua thì qua thôi, việc gì mà phải chuẩn bị kỹ như thế chứ, phiền quá đi mẹ ơi!

- Bác là bạn thân của ba mẹ, lại có thêm con trai bác mới du học bên Anh về, anh Khải Nam đó con, hồi đó có qua chơi với con mấy lần đó, con nhớ không? Mình phải chuẩn bị cho chu đáo chứ, không khéo bác lại nói mình không tôn trọng bác!

- Haizz, mẹ lại thế nữa rồi…

-.....

- Chào em, anh là Khải Nam, con trai của ba Thành, em là Lâm Quân đúng không?

- Anh biết rồi còn hỏi, mà anh mới đi du học về à? – Nó mỉm cười.

Có vẻ như anh chàng Khải Nam này đã gây cho nó chút cảm tình, vì ngoài Phan Anh ra, nó ít khi cười với những đứa con trai khác lắm. Nhưng không hiểu sao, khuôn mặt nam tính, sang trọng của Khải Nam đã lấy được nụ cười của nó ngay từ lần gặp đầu tiên.

- Ừ, anh vừa du học ở Anh về, không ngờ khi lớn lên, em lại xinh đẹp đến vậy.

- Anh đang nịnh em đó à, mà thôi, dù sao thì rất vui được gặp anh.

Nó chủ động bắt tay anh ta. Nhưng khi bàn tay Khải Nam vừa đáp lại, nó vội rút tay ra, hơi khẽ, dù vậy, hành động đó cũng đủ khiến cho Khải Nam thấy được vẻ ngại ngùng của nó lúc đó. Đó là lần thứ hai nó thấy tim mình đập mạnh, đôi tay nó run run như kẻ đang bị cảm lạnh. Nó tự hỏi vì sao lại có cảm giác này với một tên con trai vừa mới quen. Từ trước đến giờ, cái cảm giác này chỉ xuất hiện một lần duy nhất, đó là khi Phan Anh ôm chặt nó vào lòng, động viên nó trước cuộc thi “Best Dancer”...


***


- A lô, Phan Anh hả, tuần này em bận rồi, có lẽ không đi tập nhảy cùng anh được, sorry nhé!

- Ừ. Mà em bận gì vậy? Mọi chuyện vẫn ổn chứ em?

- Em không sao, mọi chuyện vẫn ổn, thôi em phải đi rồi, bye anh nha.

- Khoan đã Lâm Quân... A lô?

Nó đã tắt cuộc gọi để ra mở cổng cho Khải Nam:

- Hi anh, hôm nay mình đi đâu vậy?

- Bất cứ đâu em muốn, thưa công chúa của anh. – Khải Nam luôn dành cho nó những lời có cánh và điều đó khiến nó luôn cười tít mắt.

Nó leo lên chiếc Lamborghini hai cửa trắng tinh của Khải Nam. Cứ như thế, đã hai tháng trôi qua, nó dường như quên mất sự hiện diện của Phan Anh trong cuộc đời nó. Lúc trước, mỗi ngày nó đều dành cho Phan Anh những tin nhắn đáng yêu chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, hỏi thăm công việc… Giờ đây, cũng những tin nhắn đó, nhưng nó lại được thay thế bằng một số điện thoại khác với cái tên Khải Nam. Dù vậy nhưng mỗi ngày, Phan Anh vẫn không quên nhắn tin cho nó, vẫn không quên hỏi thăm, quan tâm đến nó, nhưng tất cả những gì nó đáp lại là “OK”, “Em vẫn ổn”, “ Cám ơn”, “Không sao”… Nó lạnh nhạt đến mức Phan Anh đau lòng, nó không biết, hay cố tình không hiểu rằng Phan Anh yêu nó và lo lắng cho nó nhiều như thế nào...


***


- Lâm Quân đấy à, hôm nay là ngày anh lên chức trưởng phòng, em có đồng ý cùng anh ăn mừng sự kiện tuyệt vời này không?

- Được thôi anh, nhưng anh muốn ăn mừng như thế nào?

- Em yên tâm, anh đã chuẩn bị rồi.

Khải Nam đã đặt trước một bàn tiệc thật đặc biệt ở nhà hàng sang trọng, tất cả là đều dành cho nó. Sau cái búng tay đầy uy quyền của anh ta là hàng loạt các chai rượu quý và món ăn hấp dẫn được bày lên trên chiếc bàn có thắp nến lung linh với các bộ chén dĩa bóng loáng. Nó cười tít mắt, cảm thấy mình là nàng công chúa hạnh phúc nhất trên đời.

Nó đâu biết rằng, từ lâu, Khải Nam đã muốn có được trái tim và quan trọng là thể xác của nó. 18 tuổi – cái tuổi vừa đủ lớn để hưởng thụ những món quà tuyệt vời mà cuộc đời này đã và đang dành tặng cho nó. Nhưng nó không biết, chỉ vài giờ nữa thôi, cái tuổi 18 tuyệt đẹp của nó sẽ bị hủy hoại dưới tay một tên con trai xấu xa khoác trên mình bộ cánh ảo lộng lẫy.

"Tít tít..."

"Lâm Quân ơi, em mau bắt máy đi mà….” - trong khi đó, ở một nơi khác, Phan Anh đang lo lắng tột cùng. Anh có cảm giác rằng người con gái mình yêu thương đang gặp chuyện chẳng lành. Đứng ngồi không yên, Phan Anh lao qua nhà tìm nó. Khi biết được nó đang đi cùng Khải Nam, Phan Anh chẳng suy nghĩ gì, chạy đi khắp nơi tìm kiếm nó, dù cho anh không biết chính xác là nó đang ở đâu, làm gì, điện thoại thì không bắt máy. Còn nó thì đang say xỉn bên cạnh một tên con trai vừa mới quen vài tháng. Hắn đưa nó đến một khách sạn năm sao ở quận 1 sau khi đã chuốc rượu cho nó say mèm. Dường như lúc này đây, lý trí của nó đã không còn, nó không thể tự chủ được bản thân mình.
Nhưng lạ một điều rằng, trong hơi nồng của men rượu, nó gọi tên Phan Anh, gọi tên người con trai và cũng là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã ban cho nó. Còn Khải Nam, hắn nổi khùng lên khi nghe nó gọi tên một người con trai khác, ngọn lửa ghen tức trong lòng hắn như đang bùng cháy. Hắn khao khát nó như một con mãnh thú vừa tóm được miếng mồi ngon. Nó phản kháng, giẫy giụa như con cá nhỏ sắp bị chết ngạt, mặc cho vòng tay của Khải Nam đang dần siết chặt lấy nó. “Phan Anh ơi, anh đang ở đâu vậy, cứu em, em nhớ anh lắm...” - một dòng suy nghĩ tuyệt vọng lướt qua trong đầu nó.

"Cộc cộc cộc!" Có tiếng gõ cửa phòng khách sạn. Lầm bầm chửi vài câu, Khải Nam ra mở cửa.

- Mày là thằng nào? - Khải Nam lèm bèm nói.

- Mày không cần biết tao là ai, mau thả Lâm Quân ra ngay. - Sử dụng tất cả các mối quan hệ, bạn bè quen biết, Phan Anh đã tìm được Lâm Quân đang ở đâu.

Khải Nam giơ cú đấm, toan đánh Phan Anh, nhưng hắn đang say mèm nên dễ dàng bị anh hạ gục. Nó co ro trên giường, run lẩy bẩy vì sợ hãi. Dòng nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của nó. Vì sợ, vì lo lắng, vì hối hận tột cùng. Phan Anh đến bên nó, ôm chặt nó vào lòng. Anh thở phào nhẹ nhõm vì nó đã được an toàn. Vì nó là người con gái mà anh yêu nhất, dù người con gái ấy đã nhẫn tâm làm trái tim anh bị tổn thương.

Phan Anh đưa nó về nhà. Toàn thân rã rời, nó mệt mỏi nói với Phan Anh:

- Cám ơn anh, vì tất cả. Thế nhưng, anh có thể đừng đến gặp em, đừng gọi điện nhắn tin cho em được không?... Em cảm thấy mình không xứng đáng với anh chút nào. Em xin lỗi. Vậy nhé, anh về đi, muộn rồi.

Nói rồi, nó đóng cánh cổng lại, quay lưng về phía Phan Anh. Tủi thân, nó khóc rưng rức, lòng quặn thắt, nhói đau.

Một tháng sau.

"Reng reng..."

- Anh nghe đây?

- A lô, anh à. Em... em đang ở sân bay rồi... Hôm nay em sẽ bay đi du học ở Mỹ. Em xin lỗi vì đã làm phiền anh trong suốt thời gian qua, anh ở lại sống thật vui vẻ nhé. Và… quên em đi, hãy cố gắng để trở thành một dancer giỏi và sớm thực hiện được ước mơ của mình anh nhé. Em…

"Tít… tít…" Hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má ửng của nó khi Phan Anh vội vàng gác máy mà không đáp lại cho nó một lời. Nó đã khóc, khóc rất nhiều, nó cảm nhận được trái tim nó đang nhói đau, đau thật sự. Cho đến câu “Em yêu Anh” cuối cùng, nó cũng không kịp nói với Phan Anh. Nó tuyệt vọng hơn bao giờ hết, nó muốn bấm số gọi lại cho Phan Anh, nhưng rồi nó đã kịp ghìm lại, vì nó sợ Phan Anh sẽ chạy đến bên nó và nó sợ mình sẽ lại làm tim anh rỉ máu lần nữa.

Nó đau, đau đến tột cùng vì đã không biết trân trọng những điều quý giá bên cạnh nó. Nhắm nghiền đôi mắt lại, nó quay lưng đi một cách bất lực và vô cảm… Sắp đến giờ máy bay cất cánh rồi. Kiểm tra lại đồ đạc, hành lý, nó cố gắng mỉm cười với bản thân mình, đứng dậy và chuẩn bị vào phòng chờ.
- Lâm Quân!

Tiếng kêu như xé cả tim gan nó, nó chợt nhận ra giọng nói thật quen thuộc: là Phan Anh, là người con trai yêu nó nhất trên cõi đời này. Nó quay lại nhưng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy xót xa của anh. Anh chạy đến ôm chầm lấy nó:

- Em biết là em ngốc lắm không, tại sao em lại ra đi mà không để anh chào tạm biệt em một lần chứ? Em có biết là anh thật sự rất yêu em, rất cần em không hả Gấu Con của anh?

Nó không nói được gì, chỉ biết khóc, khóc trong hối hận, trong xót xa. Phải chi nó biết cất giữ cẩn thận tình cảm mà anh dành cho nó, phải chi nó không quan tâm đến sự xuất thân giàu nghèo, thì giờ đây, có lẽ nó không phải đau nhiều như thế.

- Ngoan nào, đừng khóc nữa, anh vẫn luôn đợi em mà.

Anh đưa tay lau dòng nước mắt đang tuôn dài trên khuôn mặt nặng trĩu nỗi buồn của nó. Anh đặt lên đôi tay bé nhỏ của nó một con heo đất, trong giây phút ấy, nó thấy tim mình như thắt lại, đôi bàn tay nó như không còn sức lực. Và rồi nó cười, cười một cách miễn cưỡng, có lẽ nó không muốn Phan Anh phải lo lắng cho nó nữa, suốt thời gian qua, nó đã làm khổ anh quá nhiều rồi. Hoặc có thể, từ tận sâu trong đáy lòng nó đang sáng lên một hy vọng, một niềm tin nhỏ nhoi cho tương lai của nó và Phan Anh…

- Em còn nhớ không, đây là con heo đất mà anh và em đã cùng nhau đi mua đó, hằng ngày anh vẫn chắt chiu để dành tiền bỏ vào nó, với hi vọng đến một ngày nó sẽ “no” căng bụng, đến lúc đó, anh sẽ đến cầu hôn với em, sẽ không để ai làm em bị tổn thương nữa. Hãy tin anh nhé. Anh yêu em nhiều lắm.

Những lời anh nói càng làm cho nó cảm thấy giận bản thân mình hơn bao giờ hết. Nó ôm anh thật chặt để tìm lại hơi ấm thân quen ngày nào:

- Em… Em cũng yêu anh nhiều lắm. Xin hãy tha lỗi cho em. Và hãy chờ em nhé, em sẽ về với anh. – Câu nói của nó như một ánh sáng soi vào nụ cười hạnh phúc của Phan Anh…

Và rồi cả hai ôm nhau thật lâu. Cho đến khi nó quay lưng bước đi, từ phía sau, anh vẫn đang dõi theo nó. Nó hiểu ra rằng, không chỉ lúc này, mà trước kia và mãi về sau, anh vẫn luôn dõi theo từng bước đi của nó…
Và nó cũng biết rằng, từ lâu rồi, trong tim nó đã dành cho anh một vị trí rất quan trọng, hơn cả những gì nó đã từng nghĩ...
phải rồi đó là tình yêu

Đọc thêm tại: [You must be registered and logged in to see this link.]
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/
chyck.quỷquậy
Quản trị viên
Quản trị viên
chyck.quỷquậy


Gia nhập : 10/10/2011
Đến từ : Tân Thành City
Tuổi : 27
Bài gửi : 1290
Danh vọng : 8030
Số lần được cảm ơn : 21

câu truyện tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: câu truyện tình yêu   câu truyện tình yêu I_icon_minitimeMon 19 Mar 2012 - 19:55

tin nhắn gửi nhầm
Còn nhớ khi hồi đầu mới yêu nhau, ngày đầu tiên anh vừa mua điện thoại di động thì cũng là lúc nhận được tin nhắn đầu tiên của cô: "Em nhớ anh!" Đây cũng lần đầu họ liên lạc bằng tin nhắn điện thoại với nhau. Khi đó, anh mân mê đọc lại ba chữ đó không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đọc, trái tim anh trào lên một cảm xúc rung động ngọt ngào vô cùng. Cả một thời gian dài sau đó anh cũng không nỡ xóa tin nhắn đầu tiên đó của cô.

Hồi ấy cô và anh học đại học ở hai nơi cách xa nhau, những lần gặp gỡ chỉ ngắn ngủi trong giây lát, còn khoảng thời gian phải xa nhau lại dài dằng dặc. Và khi đó, những tin nhắn qua điện thoại đã trở thành một cầu nối tình yêu không thể thiếu giữa hai người, chúng đã gắn hai trái tim yêu thương nhung nhớ được xích lại gần nhau, và cùng cảm nhận được thấy sự tồn tại của nhau.

Còn nhớ một buổi tối, cô và anh đã hẹn nhau thời gian nhắn tin nói chuyện, nhưng sau khi rất nhiều tin nhắn anh gửi đi cho cô đều không thấy có hồi âm trở lại, anh lo lắng gọi điện cho cô thì không có ai nhấc máy. Anh hoảng hốt khi nghĩ đến chuyện gì xảy ra cho cô liền cuống quýt vơ vội một cái áo khoác lên người rồi nhảy chuyến tàu đêm ngồi hơn 7 tiếng đồng hồ để đến nơi cô học. Hóa ra khi ấy cô đi học về mệt quá nên ngủ thiếp đi quên mất cuộc hẹn với anh. Nhìn thấy cô đứng trước mặt vẫn khỏe mạnh an toàn, anh thở phào nhẹ nhõm ôm chầm cô vào lòng. Còn cô lúc đó cũng bật khóc vì xúc động...

Sau khi tốt nghiệp anh và cô kết hôn và có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc. Họ vẫn dùng nhắn tin cho nhau để thuận tiện liên lạc nhưng những tin nhắn đã bị đơn giản đi rất nhiều: "Em đang ở đâu thế?" "Em đang trên xe buýt". "Bao giờ anh về đến nhà?" "10 phút nữa". Sau này trong điện thoại của anh cũng dần có thêm rất nhiều tin nhắn của bạn bè đồng nghiệp, và những tin nhắn của cô cũng nhanh chóng bị anh xóa đi đầu tiên để thay thế bằng những tin nhắn mới. Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan của cuộc sống. Anh cảm thấy cô không còn đáng yêu hấp dẫn như ngày xưa nữa, và không cảm nhận thấy những rung động nhung nhớ như trước đây khi họ yêu nhau.

Và rồi một cô gái tên Như đã bước vào cuộc sống của anh từ đấy. Anh tìm được tình yêu ở Như, tìm được cảm giác tình yêu đã bị đánh mất. Như yêu anh và chiều chuộng anh hết mực. Mối quan hệ của họ ngày càng trở nên sâu nặng. Ngoài thời gian ở nhà, bên ngoài anh vẫn âm thầm qua lại quan hệ với Như, anh nghĩ rằng Như mới chính là người yêu anh và hiểu anh nhất...

Một buổi tối như thường lệ, sau khi vui vẻ bên Như, anh lái xe về nhà. Trên đường về, chợt anh nảy ra một ý nghĩ, anh muốn thử tình cảm của Như xem tình yêu cô dành cho anh nhiều như thế nào, có nhiều như cô vẫn nói với anh không? Nghĩ vậy anh dừng xe và gửi cho Như một tin nhắn: "Xe anh bị đâm trên đường. Anh đang ở... Em đến ngay nhé!" Sau đó anh ngồi trên xe chờ đợi.
Một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy Như đến, cũng như chẳng có bất cứ liên lạc gì từ phía cô. Anh lại nhắn lại thêm một lần nữa. Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh gì. Anh giận dữ nổ máy quyết định bỏ về nhà. Đúng lúc đó từ đằng xa có một chiếc taxi lao vút đến và thắng gấp ngay sát bên cạnh xe anh. Từ trong xe một người phụ nữ vẫn còn đang mặc bộ áo ngủ xộc xệch lao ra khỏi xe hốt hoảng chạy lại. Thật bất ngờ đó chính là vợ anh.

Anh giật mình vội vàng kiểm tra lại tin nhắn trong điện thoại. Tin nhắn đầu tiên anh gửi cho Như thì không sai. Nhưng tin nhắn thứ hai anh lại gửi nhầm cho vợ mình. Chưa hết ngỡ ngàng thì vợ anh đã lao đến chỗ anh, không ngừng đập vào cửa kính gọi anh. Giọng cô lạc đi: "Anh... Sao vậy? Anh có sao không? Anh không làm sao chứ?" Anh mở cửa xe và ôm choàng vợ vào lòng, giọng anh nghẹn lại: "Không sao, anh không sao, chỉ là va chạm nhỏ thôi". Anh vừa nói vừa dịu dàng hôn lên trán cô, người cô vẫn còn chưa hết run rẩy. Anh xót xa ôm cô chặt trong tay, mắt rơm rớm vì xúc động. Anh vô cùng hối hận vì những ham muốn nông nổi của mình mà đã phản bội cô, và thầm cảm ơn tin nhắn gửi nhầm đó đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất!


Đọc thêm tại: [You must be registered and logged in to see this link.]
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/
chyck.quỷquậy
Quản trị viên
Quản trị viên
chyck.quỷquậy


Gia nhập : 10/10/2011
Đến từ : Tân Thành City
Tuổi : 27
Bài gửi : 1290
Danh vọng : 8030
Số lần được cảm ơn : 21

câu truyện tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: câu truyện tình yêu   câu truyện tình yêu I_icon_minitimeMon 19 Mar 2012 - 20:07


đánh thức tình yêu
- Chiều lắng dần trong chút nắng nhàn nhạt cuối ngày. Nàng cắm một bình lưu ly thật to, vừa mua của cô bé con có gương mặt sầu não ngoài chợ. Những bông hoa đang bắt đầu héo tàn sau một ngày nắng vẫn ánh lên, biêng biếc tím...

Nàng thấy lòng chao lên những đợt sóng. Giờ ngày Nam đang hăng say thể thao cùng bạn bè. Rồi tụ tập. Rồi nhậu nhẹt. Hình như Nam bắt đầu quên những chờ đợi của nàng.

Chiếc vé tàu đêm ngẩn ngơ nhìn nàng trong lòng tay. Chỉ còn bốn tháng nữa thôi sẽ là một đám cưới. Vậy mà nàng lại cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết. Nàng cần phải đi, cần một khoảng lặng để nhình vào phía anh, và soi thật sâu nơi trái tim mình.

Đà Lạt đón nàng không ồn ã nhưng đầy trìu mến. Căn phòng nàng ở trông ra một khoảng không bát ngát hoa hồng. Bất kể bình minh hay đêm khuya, hương hoa vẫn vào phòng nàng, ngọt ngào và dịu dàng quá đỗi.

Nàng tắt điện thoại để sống những ngày của riêng mình. Đây là lần đầu tiên nàng đủ can đảm xa anh. Mà xa thật lâu. Có những lúc hờn giận, tưởng mãi mãi chẳng thể hàn gắn, nhưng chỉ lang thang hai vòng hồ Ngọc Khánh là lại tíu tít điện thoại, lại mong nhớ yêu thương.

Kỷ niệm là những chiếc lá loay hoay bay trong cơn mưa. Vừa thích thú, vừa thấp thoáng âu lo. Nàng nhắm mắt, muốn ngủ vùi sau hơn một ngày ròng rã trên những chuyến xe mà chẳng thể nào ngủ được. Nụ cười của anh lúc làm quen thật ngộ. Cả nụ hôn đầu tiên luống cuống đến tội nghiệp, hay bó hoa tình yêu kết bằng những bông cúc vàng... "Mà thật, đã bảo đi là không nhớ mong gì nữa" - Nàng mở rộng khung cửa, đón cái lạnh se se, man mác ngân dài trong đêm.

Người ta bảo, tình yêu có thể là những ngộ nhận làm hôn nhân trở thành bi kịch của sự vỡ mộng. Nàng chưa đủ từng trải để hiểu hết điều ấy nhưng cảm giác của những ngày qua làm nàng lo sợ. Nàng yêu Nam nhưng chưa tin hết niềm yêu anh dành cho nàng liệu có là mãi mãi.

Những nồng nàn, đắm say của thời cưa cẩm qua đi rất nhanh. Nam trở thành một thói quen trong cuộc sống của nàng. Ngày nối ngày qua đi, tình yêu trở thành khoảng cách vô hình. Anh không còn tạo cho nàng những thú vị bất ngờ của ngày đầu nữa. Sau giờ làm, đưa nàng đi ăn, loanh quanh café rồi trở về. Cuộc sống tẻ nhạt như suốt một ngày dài ăn mãi một món rau muống. Dù là sở thích nhưng không sao thấy ngon được.

Nam không hề thấy những xa cách trong lòng nàng để xoa dịu, để lấp đầy. Nàng có cảm giác, càng hiểu nhau thì nàng càng cảm thấy lằn ranh giới sâu hơn. Nàng tự hỏi, những nhạy cảm thủa xưa của Nam đã để quên đâu mất rồi. Một nét nhíu mày, một thoáng buồn của nàng anh đọc được hết. Đôi khi giữa trưa nắng chang chang, phóng xe từ cơ quan gần mười cây số chỉ để mang về cho nàng loài hoa yêu thích. Chưa đầy hai năm trôi qua, nàng đã phải nhớ về những điều ấy như là kỷ niệm. Kỷ niệm ngọt ngào, nhấm nháp mà xoa dịu những cỗi cằn của tình yêu trong hiện tại.

Cái sớm, cái trưa của Đà Lạt thật lạ. Chỉ trong một ngày thôi mà không thời khắc nào giống thời khắc nào. Nàng thấy thực sự thú vị. Men theo những con đường ngút ngàn hoa, nàng tìm đến thung lũng tình yêu huyền thoại. Những lứa đôi tay trong tay sánh bước bên nhau làm nàng giật mình quay lại: "Anh là...?". "Là người cô đơn như cô". "Anh nhầm rồi, một mình đâu có nghĩa là cô đơn". Nàng cười, mắt không rời những đoá hoa hồng đẫm sương mai.

"Nhưng có hai người thì vẫn hay hơn chứ. Tôi ngồi đây cùng với cô nhé". Rồi không đợi nàng trả lời, người con trai xa lạ ngồi xuống bên cạnh. Lan bảo, con trai miền trong sống phóng khoáng và tự nhiên lắm. Điều này, bây giờ nàng mới thấy đúng. Dầu vậy, nàng vẫn muốn chuyện trò cùng ai đó giữa không khí trong trẻo và thanh khiết đất trời ban tặng.

"Cô không phải ở đây. Dỗi chồng hay người yêu mà trú ẩn Đà Lạt vậy?".

"Còn anh?" - Nàng hỏi thay vì một câu trả lời.

"Bạn gái tôi bảo đến đây để tự soi vào trái tim mình".

"Tại sao?" - Nàng tò mò.

"Cô ấy bảo tình yêu tôi dành cho cô ấy đang nhạt dần đi".

"Anh đến Đà Lạt lâu chưa? Nhà anh ở đâu vậy".

"Tôi không có thời gian, nhưng vì tình yêu, phải cắt phép vượt năm trăm cấy số mong tìm lại nhịp đập của trái tim mình".

"Anh đã tìm được gì nào?".

"Nhiều chứ. Đủ để trở về vì nỗi nhớ người mình yêu rồi. Còn cô?".

"Rất tiếc, người tôi yêu không biết hết sự lỗi nhịp của trái tim tôi. Vì thế tôi đành xa Hà Nội để đến đây một mình".

"Đánh thức tình yêu đâu cần phải rạch ròi là anh hay tôi phải không cô bé. Em cần phải sẻ chia cùng anh ấy sau những khoảng lặng thế này. Có những điều trong tình yêu cần phải cất thành lời đấy".

Chàng trai nhìn vào mắt nàng bằng nét cười dịu dàng rồi tạm biệt. Còn lại một mình, nàng bâng khuâng nghĩ đến lời chàng nói - "đánh thức tình yêu" - cái lời tuyệt diệu ấy vẫn còn vương vấn mãi trong lòng nàng.

Cơn mưa chiều xối xả như hờn giận làm Đà Lạt hớn hở của bình minh bỗng chốc trở nên bé nhỏ và trầm buồn. Nàng nằm im trong căn phòng nhỏ nghe mưa gọi về nhớ nhung khắc khoải.

Hai ngày trôi qua, chắc anh lo lắng lắm vì sự vắng mặt của nàng. Những lúc dỗi anh, nàng trốn ra Ngọc Khánh uống cà phê một mình, còn anh thì cuống lên tìm nàng. Dù sai hay đúng anh vẫn nói lời xin lỗi cho đến khi nhìn thấy nàng cười. Không có anh, nàng thấy trống vắng và nhận ra sự nhàm chán của tình yêu đâu phải chỉ do anh mà còn bởi vì nàng. Có những điều không bằng lòng, nàng thường tự buồn một mình, chẳng bao giờ bày tỏ cùng anh. Nàng nghĩ, nếu anh đã yêu nàng, anh cần phải hiểu được tất cả những điều ấy. Còn không, sẽ có một lúc nào đó nàng sẽ một mình đi giữa con đường đời đầy trắc trở này mà không có anh ở bên.

Hình như chưa bao giờ nàng tự vấn xem mình đã làm gì để đường yêu luôn ngập tràn sắc màu và hương thơm như mong ước. Trong cuộc sống và tình yêu, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nếu cả hai cùng có thiện chí bắt đầu, nuôi dưỡng và giữ gìn những điều tốt đẹp.

Nước mắt lăn dài trên má, nàng run run bật máy "giá thời khắc này có anh ở đây để gục đầu vào vai anh mà khóc vùi như trẻ nhỏ". Năm mươi tin nhắn cho nàng thấy những cuống quýt, âu lo của anh khi vắng xa nàng. Vậy mà nàng đã tưởng anh sẽ thờ ơ tụ tập cùng bạn bè. Một chút hối hận trào dâng. Nàng vội vàng chui qua màn mưa, chạy như lao đến bưu điện gọi cho anh: "Anh à...". Vừa nghe thấy giọng nàng, anh vui như reo lên. Nàng cúp máy. Chỉ cần anh biết mình đang ở xứ sở thần tiên này là đủ. Nàng tin, anh sẽ hiểu những thổn thức của trái tim mình.

Những giọt nắng màu rượu chanh trong suốt phủ lên Đà Lạt chút mơ màng, huyền ảo, gợi thương gợi nhớ. Nàng đứng giữa vườn hồng để ngắm nhìn những sắc màu nao lòng của vùng đất thơ và mộng trước lúc giã từ. Nàng đã chỉ kịp ở đây một phần mười thời gian dự định. Nhưng nàng không nuối tiếc. Người làm vườn ở đâu đi tới đưa cho nàng bó hồng rực rỡ:

"Này cô gái! có cậu con trai miền nam gửi tặng cho cô bó hoa và lời nhắn đấy. Chúc cô một ngày hạnh phúc".

Nàng cảm ơn, đỡ lấy bó hoa và cẩn thận mở tấm bưu thiếp thoang thoảng hương mimoza: "Chào bé, tôi trở về với khu vườn tình yêu của mình đây. Mong và tin bé sẽ thấy lại những ngọt ngào mong đợi. Sẽ có ngày ta gặp nhau ở nơi này không phải chỉ một mình. Phương Nam".

Nàng mỉm cười, chạy ào về phòng sắp xếp đồ đạc. Có một chuyến xe tình yêu đang sẵn sàng đón nàng, mà nơi bến đỗ là những chờ mong da diết của người nàng yêu thương. Gió và nắng ngời khung cửa mở ngoài kia nghe chừng ngọt ngào và xuyến xao quá đỗi...


Đọc thêm tại: [You must be registered and logged in to see this link.]
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/
chyck.quỷquậy
Quản trị viên
Quản trị viên
chyck.quỷquậy


Gia nhập : 10/10/2011
Đến từ : Tân Thành City
Tuổi : 27
Bài gửi : 1290
Danh vọng : 8030
Số lần được cảm ơn : 21

câu truyện tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: câu truyện tình yêu   câu truyện tình yêu I_icon_minitimeMon 19 Mar 2012 - 20:08

sẽ có thiên thần thay a yêu e

Gã thanh niên cười: “Có, tất nhiên là có. Nhưng thiên thần không ở ngoài. Mỗi chúng ta đều có một thiên thần, và nó ở trong tim.”

Dear em!

Chắc em không ngờ vì có lá thư này. Người chồng tương lai của em đáng ra phải ở chỗ chọn trang phục lễ cưới, và xuất hiện trước mặt em trong trang phục bảnh trai của chú rể. Nhưng không, hắn ta đang ở đây, trong bệnh viện, trên chiếc giường đầy hoa trắng, và đang chuẩn bị rời khỏi đây.

Chắc em không ngờ anh yêu của em lại trong tình cảnh này, và giờ chắc phải thảm thương ghê lắm. Đừng khóc, anh luôn bên cạnh em, mọi lúc mọi nơi. Dù anh ở đâu trên cõi đời này, tâm hồn anh vẫn hướng đến em và trái tim anh vẫn đập cùng trái tim em, hòa cùng một nhịp. Chỉ là anh sắp phải rời đến một nơi rất xa, ở nơi ấy, chắc chắn anh vẫn yêu em, theo một cách nào đó.

Đừng hoãn lễ cưới lại. Hãy tìm một người nào đó, một người yêu em, và lấy anh ta, đối xử với người đó thật tốt như em đã từng yêu anh và làm mọi thứ vì anh. Xin lỗi vì không thể là hạnh phúc của đời em, cám ơn em vì đã yêu anh. Một ngày nào đó, sẽ có thiên thần thay anh yêu em.

Tôi đứng lặng người, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng. Cảm giác khó tả ấy càng lúc càng dâng lên dồn dập. Ngực tôi nghẹn lại, một giọt nước mắt từ đâu rơi xuống.



Hà Nội, ngày chúng ta gặp nhau…

- Anh có tin có thiên thần trên thế gian này?

Cô bé nhỏ con, xinh xắn cầm một tờ giấy với cái bút khua khua trước mặt gã đàn ông to con. Không thấy trả lời, cô lại hỏi tiếp một lần nữa. Gã thanh niên mở to mắt ngạc nhiên:

- Không, anh không tin, sao em lại hỏi thế?

- Em đến từ trường G, em xin lỗi nhưng em chỉ làm phiền anh một lúc thôi, để tìm câu trả lời cho một bài thuyết trình nhỏ.

- Trường em cho đề tài thuyết trình hay đấy nhỉ?

- Không phải trường em, tự em chọn, thế sao anh lại không tin?

Gã thanh niên bảnh trai nhún vai rồi trả lời:

- Chẳng tại sao cả, không tin là không tin, thế em đã bao giờ thấy ma trên thế gian này chưa?

- Em chưa, ma thì em không, nhưng thiên thần thì có.

Gã im lặng, và ngay trước khi cô bé nhỏ nhắn quay đi, gã gọi với:

- Này cô bé, em định hỏi tất cả mọi người câu hỏi này đấy à?

- Em không biết, nhưng có lẽ thế, phải tìm câu trả lời cho đến khi được thì thôi chứ.

Cô bé quay đi, và mất hút trong khu chợ đông người. Gã thanh niên quay lưng theo hướng ngược lại, nhưng trước khi đi tiếp, gã nghĩ nghĩ gì đó, rồi chợt quay đầu, đuổi theo cô bé kia. Phi hết tốc lực, cuối cùng, cái dáng mảnh dẻ, cái bóng áo trắng tinh khôi xuất hiện. Gã lau mồ hôi, đập đập lên vai cô bé:

- Này em, em định làm thế thật à?

- Thế anh tưởng đùa?

- Sẽ không ai tin có thiên thần thật đâu, em định tìm câu trả lời đến bao giờ?

- Đến khi được thì thôi.

Gã thở dài, rồi lau mồ hôi, nháy mắt:

- Được, vậy anh sẽ dẫn em tìm câu trả lời, đảm bảo em sẽ thích mê.

Hà Nội, ngày anh đến…

Trước cửa một ngôi nhà nhỏ hẹp có bóng một chàng trai to con và một cô bé nhỏ xíu. Cô bé khẽ cựa mình, lau mồ hôi, đập đập vào cánh cổng. Gã thanh niên ở ngoài gọi với vào trong:

- Hoan, Hoan ơi!

Có tiếng chó sủa dồn dập, một lát, gã lại gọi tiếp:

- Hoan ơi, có trong đó không?

Ngừng 1 lát, không thấy tiếng chó sủa, chỉ có tiếng bước chân người đi ra, nhẹ nhàng và thanh thoát. Cánh cổng khẽ mở. Một chàng thanh niên cao ráo với đôi mắt thông minh khẽ ngó ra:

- Có chuyện gì thế?

Gã thanh niên bên ngoài nhìn cô bé, chỉ trỏ:

- Có người cần mày giúp nè.

… là ngày chúng ta yêu nhau

- Anh có tin có thiên thần thật không?

Cô bé nhìn chiếc bàn làm việc, có đầy đủ sách vở, bút thước và một ít tranh ảnh, trong đó, một tranh vẽ hình thần Cupid với đôi cánh to, trắng muốt và chiếc cung tên tình ái.

- Sao lại không tin? Mà này, bọn em thuyết trình đề tài lạ thế?

- Em không biết, cô bảo mỗi nhóm hãy chọn một chủ đề. Lớp em bàn đi tính lại mãi, tại chúng nó không tin trên đời này có thiên thần nên em mới muốn thử.

- Thế nếu không có thật thì sao? Người thanh niên đứng hếch mặt lên trời, cười cười.

Cô bé nhíu mày tức giận:

- Thì….thôi chứ sao? Mà không thử sao biết được, nhỡ có thì tiếc chết đi được, mà anh nghĩ có hay không, trả lời đi chứ!

Gã thanh niên cười:

- Có, tất nhiên là có. Nhưng thiên thần không ở ngoài. Mỗi chúng ta đều có một thiên thần, nhưng nó ở trong tim.

- Làm thế nào để tìm được?

Chàng trai nhún vai:

- Anh sao biết. Nếu em thật lòng yêu thương một người nào đó, khi người đó chết đi, hồn sẽ không bay đi mà luôn đi theo em, thậm chí ẩn vào tim em. Đó gọi là thiên thần.

Một phút nín lặng, rồi cô bé mở to mắt, dò hỏi:

- Anh…cũng có thiên thần rồi hả?

Chàng thanh niên đỏ mặt:

- Có, nhưng thiên thần của anh đã đi rồi.

- Sao lại đi?

- Cô ấy bỏ anh đi, trước lúc đó, anh luôn coi cô ấy là thiên thần.

- Chị ý chưa chết à?

- Chết gì chứ, đối với anh, lúc nào cô ấy cũng là thiên thần, thiên thần sống. Cô ấy thậm chí lập nick là thiên thần, facebook cũng là thiên thần, mọi thứ của cô ấy đều dính dáng đến thiên thần.

- Vì vậy mà anh tin có thiên thần?

Chàng thanh niên càng ngày mặt càng đỏ lựng, rồi chàng trai trả lời:

- Cũng có thể như thế, nhưng anh tin rồi sẽ có một thiên thần khác theo anh, có thể thiên thần đích thực của anh không phải là cô ấy.

Ngày ta hẹn hò

- Em có yêu anh không?

Cô bé nhíu mày suy nghĩ, rồi bám lấy cổ chàng trai, nói rất to:

- Em yêu anh nhất trên đời.

- Vậy anh sẽ là thiên thần của em nhé?

Cô bé nhíu mày hơn nữa, rồi hỏi:

- Tại sao anh lại là thiên thần của em mà không phải ngược lại?

- Bởi vì anh rất yêu em, anh muốn ở mãi bên cạnh em.

- Em cũng thế, em muốn ở bên anh, mãi mãi.

- Nếu một ngày anh chết đi thì sao?

Cô bé bừng mắt, rồi lấy tay xua xua:

- Bậy nào, không được nói thế, anh với em sẽ ở bên nhau, mãi mãi.

- Nhưng nhỡ anh chết thì em làm gì?

- Thì em sẽ chết theo anh, đã bảo ở bên nhau mãi mãi mà.

Chàng thanh niên nhìn cô bé, khẽ nắm tay dúi lên mặt. Cô bé xinh xắn khẽ tránh, vòng tay qua cổ hôn lên má chàng trai đánh chụt. Họ cười như nắc nẻ.

- Chúng ta…sẽ yêu nhau mãi mãi nhé, ngoắc tay nào… 1 2 3, ngoắc…

Ngày ta đính hôn

- Anh xong việc chưa, anh yêu của em?

Cô gái nhỏ nhắn với khuôn mặt trắng hồng, đẹp dịu dàng bên cạnh người con trai dáng vẻ cao ráo, đôi mắt sáng lấp lánh.

- Xong rồi tình yêu ạ.

- Đi chọn váy cưới với em không? Sắp đính hôn rồi kìa.

- Xì, ai mà thèm đính hôn với em chứ!

- Thế mà có người thèm lắm đấy!

Cô gái cười mỉm, giơ tay dúi lên mặt chàng trai, chàng trai ngó ngó vào mặt cô gái:

- Lúc cười trông em đểu lắm.

- Đểu thì thôi, không cười nữa.

Cô gái quay lưng đi tới chỗ chiếc xe Liberty đỗ ngay lề đường, chàng trai chạy theo nắm tay:

- Nhưng anh yêu điệu cười đó của em, em đáng yêu lắm!

- Thế có đi chọn váy cưới không?

- Đi thì đi, ai bảo anh yêu một cô gái dễ thương, ha ha.

Ngày tình yêu bị cuộc đời phá vỡ

- Anh bị ung thư giai đoạn cuối rồi.

Người bác sĩ mặc áo trắng cầm tấm phim chụp bộ não giơ giơ ra trước mặt: “Đây là bản chụp Xquang bộ não của anh. Nó có một khối u, rất to, và sẽ gây nguy hiểm nếu không kịp cắt bỏ.”

Chàng trai run run cầm tấm phim, nén những giọt nước mắt, hồi lâu mới lên tiếng:

- Nếu bây giờ chữa trị, cơ hội sống sót là bao nhiêu phần trăm?

Bác sĩ nhẩm nhẩm tính, rồi nhìn thẳng vào mặt chàng trai:

- Anh bị thế này lâu rồi mà không đi chữa, nếu bây giờ vào viện, kể cả mời bác sĩ tốt nhất, thuốc đắt nhất cũng chỉ có 40 %, trừ khi ra nước ngoài.

Chàng thanh niên mở to mắt nhìn, mắt đỏ lên:

- Ra nước ngoài? Cụ thể là đi đâu?

- Đi Pháp, và sẽ phải chữa trị trong 6 tháng.

Hà Nội, ngày ta chia tay

Chàng trai để bó hoa cùng một tờ giấy trước cửa nhà cô gái. Cánh cửa sơn màu trắng mà trước kia, anh với cô đã từng hò hẹn. Bên trong, cô gái đang ngủ, một giấc ngủ say sưa.

Cô chợt cựa mình, cảm thấy một luồng hơi dồn ứ lên ngực. Cô gái mở mắt, nhìn quanh quất:

- Anh, anh ở đâu?

Không thấy tiếng ai trả lời, chỉ có căn phòng vắng vẻ.

- Tự dưng em nhớ anh, em không hiểu vì sao, nhưng em cảm thấy có một cái gì đó không ổn đang đến, em nhớ anh…

Cô gái vùng mình chạy ra khỏi căn phòng. Trước khi ra đến cửa, cô bỗng thấy một bó hoa hồng đỏ thắm, rất to, và một tờ giấy với đầy nước mắt:

Dear em!

Chắc em không ngờ vì có lá thư này. Người chồng tương lai của em đáng ra phải ở chỗ chọn trang phục lễ cưới, và xuất hiên trước mặt em trong trang phục bảnh trai của chú rể. Nhưng không, hắn ta đang ở đây, trong bệnh viện, trên chiếc giường đầy hoa trắng, và đang chuẩn bị rời khỏi đây.

Chắc em không ngờ anh yêu của em lại trong tình cảnh này, và giờ chắc phải thảm thương ghê lắm. Đừng khóc, anh luôn bên cạnh em, mọi lúc mọi nơi. Dù anh ở đâu trên cõi đời này, tâm hồn anh vẫn hướng đến em và trái tim anh vẫn đập cùng trái tim em, hòa cùng một nhịp. Chỉ là anh sắp phải rời đến một nơi rất xa, ở nơi ấy, chắc chắn anh vẫn yêu em, theo một cách nào đó.

Đừng hoãn lễ cưới lại. Hãy tìm một người nào đó, một người yêu em và lấy anh ta, đối xử với người đó thật tốt như em đã từng yêu anh và làm mọi thứ vì anh. Xin lỗi vì không thể là hạnh phúc của đời em, cám ơn em vì đã yêu anh. Một ngày nào đó, sẽ có thiên thần thay anh yêu em.

Trên máy bay, ngày ta sẽ gặp lại

Cô tiếp viên hàng không thông báo về chuyến bay đi Pháp lúc 1h30 phút. Một cô gái mặc váy trắng, áo trắng, mang theo túi hành lí từ từ tiến vào chỗ ngồi. Cô nhẹ nhàng mở chiếc va li thứ nhất, gồm có quần áo, một ít tư trang và đồ đac. Nghĩ ngợi một lát, rồi cô mở chiếc va li thứ hai: trang phục váy cưới của cô dâu và bộ comple trang trọng dùng cho ngày cưới. Cô đóng nắp, để va li lên trên rồi trở lại ghế ngồi, mắt nhìn ra ngoài cửa.

Chiếc máy bay từ từ chuyển bánh, giọng phát thanh viên trầm trầm giới thiệu về chuyến bay và nhắc hành khách cẩn thận. Cô gái lôi từ trong túi ra một chiếc bút và một tờ giấy, ghi hí hoáy:

Anh yêu!

Sẽ không có thiên thần nào thay anh yêu em cả, bởi anh là thiên thần của đời em. Anh sẽ luôn trong tim em, bất kể là giờ nào, phút nào hay ngày tháng năm nào. Bởi một điều đơn giản, chúng ta thuộc về nhau, em mới chính là thiên thần của anh và ngược lại. Nếu anh không thể tìm thấy em, em sẽ tìm anh, và sẽ tìm thấy. Em không cần thiên thần, em chỉ cần anh, tình yêu của em. Em đang đến với anh đây. Hãy đợi em, anh nhé.




Đọc thêm tại: [You must be registered and logged in to see this link.]
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/
chyck.quỷquậy
Quản trị viên
Quản trị viên
chyck.quỷquậy


Gia nhập : 10/10/2011
Đến từ : Tân Thành City
Tuổi : 27
Bài gửi : 1290
Danh vọng : 8030
Số lần được cảm ơn : 21

câu truyện tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: câu truyện tình yêu   câu truyện tình yêu I_icon_minitimeTue 10 Apr 2012 - 13:19

[You must be registered and logged in to see this link.]
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/
mylove_endlessloves
Quản trị viên
Quản trị viên
mylove_endlessloves


Gia nhập : 05/12/2011
Đến từ : lập thành city
Tuổi : 27
Bài gửi : 1114
Danh vọng : 6011
Số lần được cảm ơn : 11

câu truyện tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: câu truyện tình yêu   câu truyện tình yêu I_icon_minitimeTue 10 Apr 2012 - 20:36

Hãy tin vào sự kì diệu của tình yêu!

Lời tác giả : Nguyễn Thắm : “Một câu chuyện của riêng mình. Hy vọng chia sẻ cùng mọi người, và để mọi người có niềm tin rằng, trên đời này, có những điều kì diệu vẫn luôn luôn xảy ra.

Nó chưa bao giờ dám thú nhận rằng nó yêu một người trong thế giới ảo.

Nó từng yêu, từng rung động, mối tình đầu đẹp và trong veo, nhưng nhanh chóng chết yểu chỉ đơn giản vì nó là người sống thực tế. Người con trai của nó quá trẻ và cậu ấy cũng có những ước mơ, cũng như nó vậy. Nên chẳng có lý do gì nó ngăn cản khi cậu ấy kiếm được học bổng du học tại Paris hoa lệ. Cậu ấy nói hãy chờ cậu ấy về, 4 năm chẳng ngắn nhưng cũng chẳng dài chỉ cần hai đứa có niềm tin. Nó đáp lạnh lùng, "Nhưng em không có niềm tin".

Vì nó là đứa thực tế, nên nó rất ngán ngẩm việc kết bạn hay làm quen qua chát chít, hoặc qua blog cũng vậy. Nó từng cười giãy giụa khi đọc một bài về tình yêu của hai kẻ không biết mặt nhau. Họ yêu nhau qua Yahoo, và cũng trao nhau những yêu thương qua Yahoo, nó tự hỏi rằng tại sao lại có những người có thể chấp nhận một tình yêu như thế.

BUZZ

- Cho hỏi ai đấy?
- Mình đọc mấy bài của bạn trên blog thấy hay hay nên muốn làm quen.
- Tức là bạn không biết mình là ai?
- Ừ! Trước thì không biết nhưng sau thì sẽ biết!

Một kiểu làm quen cũ rích và quê mùa, nó nhếch môi cười

- Nhưng mình không có hứng làm quen với bạn. Bibi

Chắc chắn sẽ là những lời ả ôi, năn nỉ làm quen, nó lại nhếch môi cười và cũng hơi tò mò chờ đợi.

- Ừ! Vậy xin lỗi làm phiền. Bibi

Nó như đang từ trên độ cao 500m rơi một phát xuống cái đệm kimdan, nó hơi nóng mặt, bởi vì nó luôn cho nó cái quyền cao ngạo trước người khác, nhưng không cho ai có quyền cao ngạo trước nó. Vậy kẻ này là ai? Mà dám cao ngạo với nó?
Nó không đáp lại, nhưng trong lòng hậm hực.


- Có vẻ cậu đang ấm ức trước câu nói vừa nãy của mình? - Phải 5 phút sau, cái nick lạ và vô duyên kia mới lại lên tiếng.

- Không - Nó lạnh lùng đáp lại.

-Thôi đi, đọc vài entry trên blog của cậu mình hiểu cậu, tuy chưa nhiều, nhưng 5% chắc là hơi ít - Kẻ kia lại tiếp lời.

- Cậu là kẻ rất vô duyên, tuy mới chát với cậu vài giây, nói là hiểu về cậu thì là nói ngoa, nhưng cân lên chắc cũng hiểu được về cậu đến 2 lạng, chưa kể cân điêu.
Cái icon mặt mỉm cười từ nick lạ

- Uh cũng có vài người nói mình là kẻ vô duyên, phải hiểu mình lắm mới nhận xét đúng như vậy.

Gặp đối thủ rồi đây, có vẻ không tầm thường như mình nghĩ, nó say mê đáp trả ckẻ vô duyên kia. Đã ba giờ sáng, nó giật mình, không nghĩ rằng chát với kẻ vô duyên và lạ mặt kia suốt hơn hai tiếng đồng hồ.

- Thôi muộn rồi mình đi ngủ đây - Nó cắt đứt cuộc chát chít vô bổ.

- Ừ, con gái không nên thức khuya, cậu viết trên blog, nói cậu không phải một cô gái đẹp, thức khuya nhiều thì chắc chắn lời cậu nói sẽ có một ngày thành sự thật
Một cái icon tức giận được gửi từ nó.

- Mình có thể là một trường hợp ngoại lệ không? Cho mình add nick nhé - Cái nick lạ kia ỷ ôi.

- Không

- Thôi không sao, dù sao mình cũng nhớ nick của cậu rồi - Cậu ta phán một câu xanh rờn.

Đã hơn một tháng trôi qua, không phải chỉ là qua chát chít nữa, hai người trao đổi số điện thoại, những tin nhắn đi rồi đến, không bao giờ cần phân biệt thời gian đêm ngày sáng tối. Và cả những cuộc điện thoại dài bất tận. Nói với nhau những chuyện trên trời dưới biển, nó kể cho người đó nghe về cuộc sống sinh viên khi xa nhà của nó, về gia đình nó, về người bà nội quái gở và người mẹ luôn nhẫn nhịn của nó, nó kể về mối tình đầu đẹp và trong veo. Có lẽ không còn quá nhiều khoảng cách giữa hai người lạ giờ thành quen. Nó là đứa sống thực tế nhưng cũng có lúc nó viển vông, con người mà, ai hoàn hảo được, nó chép miệng.

Hai người yêu nhau.

Trong một đêm mưa rất to, nó vắt vẻo trên ghế được kê sẵn ngoài ban công, tai đeo phone, nói chuyện điện thoại với cậu ấy như mọi khi.

- Hà Nội đang mưa to lắm, và mình thấy hơi lạnh - Nó phàn nàn trong điện thoại.
- Nếu mình đang ở cạnh cậu, cậu có cho mình ôm cậu không?

Nó ré lên cười sặc sụa.

- Anh yêu em.
- Cái gì cơ?
- Anh yêu em.

Một, hai, rồi ba giây, nó đang đứng một mình, nhưng sao mặt nó nóng ran thế này, và không thể chối bỏ rằng tim nó đang đập thình thịch, nó lấp liếm:

- Ừ! Vui nhỉ?
- Không vui.
- Vì sao?
- Vì em không nghiêm túc và không tin anh!
- Thế Anh đang nghiêm túc đấy hả?
- Ừ.

Tít..tít..tít, nó tắt phụt điện thoại, nó không hiểu sao hành động như thế, có lẽ nó là người thực tế, và nó cảm thấy đây là chuyện hoang tưởng, hoặc cậu ấy vừa trêu đùa nó. Nó mặc kệ cho nhạc điệu Aloha réo ầm í, nó không bắt máy.

Một cái message được gửi đến:

- “Tai sao em lai tat may, le ra anh phai noi voi em cau nay tu lau roi, anh yeu em, anh biet co the em khong tin, em cho do la tro dua, anh cung khong tin la anh yeu em, nhung do la su that, em tin hay khong tin cung duoc.”

- “Sax, anh em co day, xin thua anh la anh kem em 5 thang tuoi, va tinh yeu cua anh moi nuc cuoi lam sao, anh biet mat mui em the nao chua? Biet nha em o dau chua? Anh biet ve em cung nhieu lam thi phai? Mot cai nick, mot so dien thoai. Nhieu qua nhi?”

- “Em co the cuoi nhao anh vi anh la ke ngu ngoc khi yeu mot tinh yeu ngu ngoc, dung anh khong biet mat em dep hay xau, khong biet nha em, nhung anh biet anh yeu em, va dung hoi anh vi sao, chinh anh cung khong biet dau?”.

- “Qua du roi day, cau im di.”

Nó bấm những phím bấm như điên trong điện thoại, cũng như tâm trạng hỗn loạn của nó lúc này. Nó biết rằng nó thích người con trai ảo đó, nhưng nó cố tình trốn tránh, nó không cho phép điều đó xảy ra và nó không công nhận.


Sau cái đêm hôm đó, hai người không nhắn tin, không gọi điện, và không chát. Đến ngày thứ ba, một tin nhắn được gửi từ cậu ấy.

- "Em dang lam gi? Anh muon nghe giong noi cua em."

Nó không nhắn lại. Nó không dám thú nhận, nhưng sự thật là tim nó run lên khi điện thoại báo có tin nhắn của cậu ấy. Ba ngày, nó cảm thấy nó không còn là nó nữa, cái dây nồi cơm điện bị hỏng, nó cũng muốn nhắn tin nói với cậu ấy, nó bị muỗi đốt nó cũng muốn mè nheo với cậu ấy. Nó nhận ra, hơn một tháng qua, mặc dù cậu ấy không có mặt bên cạnh nó, nhưng những gì diễn ra trong cuộc sống của nó, nó đều thông báo cho cậu ấy biết.

Một tuần sau, “lời tỏ tình trong mưa” hai người yêu nhau - nó vẫn cười nói như vậy với Gif - tên cậu ấy do nó đặt cho, nó dựa theo tên thật của cậu ấy, và vì cậu ấy rất cao nên nó muốn gọi cậu ấy là con hươu cao cổ (Giraffe), và sau này nó còn phát hiện ra Gif còn có thể là chữ viết tắt của gift ( món quà).

Nó thường cười trong điện thoại nói rằng: Em phải đấu tranh tư tưởng mãi khi quyết định yêu anh.

- Ừ! Anh cũng thế, anh sợ yêu phải một bà cô già khó tính thì chết.

Nó không dám hé răng kể cho đám chiến hữu của nó nghe về tình yêu quái gở ấy của nó, vì sĩ diện, vì không muốn bị bạn bè cười là ngu ngốc.

Gif nói đầu tháng sẽ lên thăm nó. Nó là đứa tự tin, cởi mở và hòa đồng, nó không sợ giao tiếp, bất cứ ai khi gặp nó, cũng cảm giác thoải mái và thấy gần gũi khi nói chuyện với nó. Nhưng nó không bao giờ tự tin vì ngoại hình của nó. Nó không xinh, nếu không muốn nói là xấu, ngoài thông minh và nói chuyện có duyên ra thì nó không có điểm gì hấp dẫn người khác, đặc biệt là con trai, với một người như Gif, nó càng thấy lệch. Tất cả những gì nó biết về Gif thì có thể đặt cho Gif một cái tên chung là Hotboy.

Mặc dù nó không tệ đến nỗi như nó miêu tả nhưng nó cố gắng tả nó như là một kẻ xấu xí nhất quả đất, để Gif, không vỡ mộng đến khi gặp nó. Thậm chí nó nói rằng, cuộc tình này sẽ chết yểu ngay sau khi hai người gặp nhau. Dường như Gif bỏ ngoài tai tất cả những gì nó nói, và cậu ấy vẫn nôn nóng gặp nó như nó là một hot girl vậy.

Sáng thứ bảy, trời Hà Nội đẹp đến kì lạ. Gif hẹn lên thăm nó, nó hứa sẽ ra bến xe Gia Lâm đón Gif, vì Gif không thuộc đường Hà Nội. Nó mất gần hai tiếng để loay hoay với đống váy áo và chát chít lên mặt, nó không bao giờ trang điểm, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Không quá tệ, nó nhìn vào gương, và mỉm cười. Nhưng ngồi trên xe bus nó vẫn thấy run. Nó sợ. Nó nghĩ: Ừ! Nếu cậu ấy chê nó, nó sẽ chia tay, không có gì phải tiếc một người con trai như thế. Nó đưa ra hàng trăm lí do nhưng nó vẫn sợ, bởi vì gần hai tháng qua, tất cả đẹp như một giấc mơ, những lời nói ngọt ngào, cả những giận hờn, và đã có lúc là những giọt nước mắt. Nó không muốn mất đi, và nó cũng tỉnh táo để ý thức được rằng nó yêu người con trai ảo kia. Nó nói khi gặp nhau nó sẽ chạy đến ôm Gif thật chặt không nói gì cả.
Sắp rồi, nó sắp chạm tay đến tình yêu thật sự của nó rồi...

Nó nói khi gặp nhau nó sẽ chạy đến ôm Gif thật chặt không nói gì cả

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau"

Sau tin nhắn: " Em xin loi, em khong du can dam de gap anh, em chap nhan mot tinh yeu ao, hang ngay chi can anh nhan tin cho em, chi can anh lang nghe em noi la du, em khong du can dam de gap anh, vi em biet, sau khi gap nhau xong thi tat ca se cham het, va em khong muon nhu the, vi em yeu anh"

Trường Giang loay hoay, không biết phải làm sao, cậu đứng ở bến xe Gia Lâm chờ cô gần một tiếng, Giang kiên nhẫn gọi cho cô hàng trăm cuộc điện thoại, nhưng vô vọng, cô tắt máy.

Giang mua một tấm bản đồ Hà Nội và tìm đường đến địa chỉ nhà cô, lần trước cô cho Giang địa chỉ để Giang gửi lên cho cô con Mèo bông. Nhà cô không khó tìm, bấm chuông nhưng hình như không có ai ở nhà, Giang dựng xe chờ cô.

Giang yêu cô gái đó, một thứ tình yêu viển vông đến kì lạ, tất cả đều không thể tin Giang yêu một cô gái ảo, thậm chí Giang còn chưa được nhìn thấy khuôn mặt của cô ta. Nhưng những entry cô viết trên blog về một tuổi thơ không bình yên, cô viết về kỉ niệm của mối tình đầu, Giang cảm thấy như có sự đồng cảm. Sau những cuộc chát chít, những lời nói đầy kiêu ngạo của cô, Giang nhận ra rằng Giang có ấn tượng sâu sắc về cô. Cô luôn nói rằng cô không xinh, cô thậm chí rất xấu. Nhưng Giang tin cảm cảm giác của Giang chưa bao giờ là sai, cô là một người con gái sâu sắc, Giang tin rằng cậu đã không sai khi yêu cô gái ấy.

Giang là một nhân vật nổi tiếng trong giới 8X xứ cảng, một gia đình bề thế và một ngoại hình lý tưởng. Giang là niềm mơ ước của nhiều cô gái. Nhưng không ai hiểu được tất cả những suy nghĩ trong lòng Giang, cho đến khi gặp người con gái đó. Chưa gặp Giang, nhưng cô gái hiểu Giang, chỉ cần nghe giọng nói của Giang cô biết Giang buồn hay vui, khi Giang gửi cho cô xem webcam và những tấm ảnh Giang chụp, cô không trầm trồ khen Giang đẹp như người ta vẫn làm, cô chỉ nhận xét Giang có đôi mắt buồn, không giống với cậu. Khi tất cả mọi người nhìn vào những bề ngoài hòa nhoáng của Giang, thì cô lại nhìn Giang theo một hướng khác. Và Giang yêu cô gái ấy, không cần biết cô xấu hay đẹp, nhưng Giang tin cô ấy là một cô gái đẹp – ít ra đẹp trong mắt Giang.


Nó lang thang ở Hồ Tây suốt cả buổi sáng, 12h kém, “Có lẽ Gif đã quay xe về Hải Phòng” nó lẩm bẩm và bắt xe bus trở về nhà. Nó tiếc nuối như vừa đánh mất điều gì đó rất lớn, nó không được ôm Gif chặt như nó từng nói. Nó hụt hẫng. Có lẽ mọi chuyện phải dừng lại. Nó không biết những gì nó và Gif trải qua được người ta công nhận là tình yêu chưa? Nhưng riêng trong trái tim nó biết rằng, nó thật sự yêu, và thật sự trân trọng người con trai đó. Người con trai ở bên nó dỗ dành khi nó buồn, hay những giận hờn vô cớ. Người con trai luôn thì thầm vào tai nó những lời nói ngọt ngào, dỗ nó vào giấc ngủ say…

Nó sững lại, dáng một người con trai đang ngồi trên chiếc Nouvo mang biển 16, tim nó như nhảy điệu lam bát đa, nó không biết nên đi tiếp, hay quay đầu lại. Tim nó ngừng lại, như một đoạn phim quay chậm, cái dáng cao nghêu kia đang từ từ quay lại nhìn nó.

Sững lại!

- Em không ôm anh thật chặt như em đã hứa?

Giang tiến lại gần nó nháy mắt cười, nụ cười của một chàng trai lâu ngày mới gặp người yêu.

Nó phải cố gắng để ra vẻ tự nhiên.

Nó lắp bắp một câu hỏi ngớ ngẩn:

- Sao anh chưa về, sao anh biết em là em?

- Anh biết em là em vì em là em – Giang bật cười và trả lời ngộ nghĩnh với câu hỏi ngớ ngẩn của nó.

- Cổ anh dài lắm rồi, chờ em nãy giờ, chắc dài thêm mấy mét - Giang vẫn tiếp tục xóa tan sự bối rối của của cả hai bằng những câu nói hài hước, có phần gượng gạo.

- Anh điêu - Nó nguýt Giang, luống cuống mở cửa, Giang ngồi lên Nouvo, cười ngạo nghễ ra vẻ đắc thắng.

- Em không đủ can đẩm để ôm anh thì hãy để anh ôm em - Vừa nói Giang vừa ôm nó từ đằng sau, nó lập cập, cửa nhà vẫn chưa mở xong.

- Anh có bất ngờ khi gặp em không? - Nó không xoay người lại, nhưng cất tiếng hỏi khẽ

- Có!

- Thất vọng lắm à?

- Ừ.
Nó im lặng, những gì nó lường trước không sai.


- Anh thất vọng, vì anh nghĩ em là cô gái có cá tính, tự tin và rất bản lĩnh, nhưng hóa ra em là kẻ chạy chốn hèn nhát.

- Còn gì nữa không? Còn ngoại hình của em?

- Quay lại đây anh xem nào? - Vừa nói anh Giang vừa xoay đôi vai đang run lẩy bẩy của nó

- Ừ, phải công nhận là em không xinh.

Một giọt nước mắt lăn trên gò má nó, suốt 20 năm qua, đôi lúc muốn chết quách đi, vì thi thoảng đi trên đường bị lời chế giễu ác mồm của bọn con trai. Giang là người không thuộc về nó, cũng như không thuộc về thế giới của nó.

- Anh yêu em - Giang lau nước mắt trên gò má nó và thì thầm - Anh yêu một cô gái thông minh, bản lĩnh, tự tin và nghị lực.

- Anh sẽ hối hận.

- Anh chưa bao giờ nói ba từ “Không bao giờ”, nhưng lần này thì anh nói "Anh không bao giờ hối hận".

- Em làm sao có thể tin anh?

- Em không cần phải tin vội đâu, em còn ít nhất khoảng 60 năm nữa để vừa thử nghiệm vừa chứng minh.

Nó ôm chặt Gif, niềm hạnh phúc vỡ òa, nó không cần biết ngày mai hay ngày kia Gif có đổi ý không, chỉ cần biết, ngay tại giờ phút này Gif chấp nhận nó, chấp nhận những khiếm khuyết của nó.

Cho đến bây giờ Giang không thể lí giải tại sao anh yêu cô gái đó, cũng không cần hiểu làm gì, cậu chỉ cần biết, cậu đang yêu rất nhiều và cũng được yêu rất nhiều, thế là đủ.

Giang không sai khi đặt trọn niềm tin và tình yêu cô gái ảo đó. Nhưng nay là thật, cô tồn tại thật. Và tình yêu là thật.

Trên thế giới này, có bao nhiêu người thì sẽ có bằng ấy cách yêu.
Về Đầu Trang Go down
https://thang10online.forumvi.com
mylove_endlessloves
Quản trị viên
Quản trị viên
mylove_endlessloves


Gia nhập : 05/12/2011
Đến từ : lập thành city
Tuổi : 27
Bài gửi : 1114
Danh vọng : 6011
Số lần được cảm ơn : 11

câu truyện tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: câu truyện tình yêu   câu truyện tình yêu I_icon_minitimeThu 26 Apr 2012 - 21:31

Em đã tìm thấy anh!


Có những người đã tìm thấy nhau sau những ngày kiếm tìm dài đằng đẵng. Họ bắt gặp hình ảnh của chính mình trong ánh mắt người kia, dù cho trước đó có lạc lối trong một ánh mắt khác. Và họ đi về phía nhau…

23h30’

Cả căn phòng đang chìm trong im lặng. Chỉ có ánh sáng tím của chiếc đèn ngủ hắt lờ mờ và tiếng kim đồng hồ tích tắc đều đều. Điện thoại của Vy bất ngờ đổ chuông và rung lên từng hồi. Mắt vẫn nhắm tịt, quờ quạng mò cái điện thoại thường để ở đầu giường, Vy mở máy và trả lời với giọng ngái ngủ, chẳng thiết mở mắt ra xem ai gọi:

-Alo!

-Ngủ rồi à?

-Ừ!

-Vậy thôi ngủ tiếp đi!

Vy để lại điện thoại dưới gối, mơ màng nguyền rủa cái đứa nào rảnh rỗi thế. Vy kéo chăn lên, xoay người lại, được 1s thì chuông điện thoại lại vang lên. Vy với lấy điện thoại, giọng cáu kỉnh:

-Alo!

-Thực ra không muốn làm phiền cậu. Nhưng mà có một chuyện…

Giờ Vy mới lờ mờ đoán ra giọng nói của thằng bạn thân, nó cố mở mắt ra 1 tý, giọng cũng dịu hơn.

-Có chuyện gì thế?

-Tớ yêu Trang!

-Ừ biết rồi. Ơ mà đâu phải, người yêu cậu tên Thủy chứ!

-Trang là người yêu cũ, nhưng tớ vẫn chưa hết tình cảm.

-Vậy vấn đề là… - Vy chợt tỉnh hẳn người - Đừng nói với tớ là cậu đang yêu cả hai người đấy.

Việt im lặng. Vy ngao ngán thở dài.

-Thế đã xảy ra chuyện gì?

-Cả hai người đó biết chuyện.

-Điên thật! - Vy lẩm bẩm.

-Và đang bắt tớ phải chọn…

-Chuyện này đâu có gì ghê gớm. Cậu vốn là người đa tình mà!

-Nhưng cả hai đều đang khóc vì tớ. Mà… cậu biết rồi đấy, tớ không thể chịu được nước mắt của con gái.

-Thế cậu định tiếp tục?

-Tớ không biết nữa…

-Biết vậy mà cả hai vẫn yêu cậu à?

-…

-Ngu thật!

-Tớ biết tớ ngu!

-Tớ không nói cậu. Riêng cậu đáng được ăn tát!

Việt lại im lặng.

-Tình yêu tay ba không sớm thì muộn cũng làm cả ba đau khổ thôi. Cậu làm ơn lần sau yêu đương nghiêm túc một tý cho tớ nhờ. Giờ thì gọi cho cả hai người đó mà “sám hối”.

Vy tắt máy. Rồi loay hoay bật máy tính lên, chọn một bài nhạc bất kì và mở cửa ra ban công. Chắc Vy sẽ lại thức hết đêm mất. Gió se se luồn qua kẽ tay, Vy vuốt nhẹ một nụ hồng tỉ muội vẫn đang say sưa ngủ. Vy ngồi xuống nền, hơi lạnh làm nó rùng mình. Ngẩng mặt lên trời ngắm một đám bụi vũ trụ xẹt qua rồi tắt ngấm, Vy vẫn như cô bé 16 tuổi, ngây thơ tin đó là sao băng và nhắm mắt lại ước, nhưng nó không nghĩ được gì cả. Những mối tình của Việt luôn làm tim Vy đau nhói.

“Còn yêu nhau nữa không, trái tim em như lặng câm. Khi cất tiếng hát là nỗi đau chia lìa nhau. Em buồn biết mấy, biết đã xa nhau từ đây. Yêu em, yêu em mà sao vẫn cứ gian dối…”

Gần sáng, Vy mới chia tay bầu trời đêm cùng những suy nghĩ miên man để vào nhà. Điện thoại báo có tin nhắn, Vy mở hộp thư ra, là của Việt: “Tớ đã nói chuyện với cả hai người rồi. Xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của cậu. Ngủ ngon nhé!”. Vy lưu lại tin nhắn của Việt trong một thư mục khác mang tên: “Yêu dấu”. Trong suốt hai năm, Vy đã lưu tất cả những tin nhắn của Việt vào đấy. Từ những cái mess vu vơ trẻ con kiểu: “Ngủ rồi à? Nếu chưa ngủ thì đừng thức khuya. Nếu ngủ rồi thì ngủ ngon nhé!”, đến những tin nhắn ngộ nghĩnh chúc mừng Giáng sinh, hay cả những tin nhắn như đêm nay, khi Việt nói về những người con gái khác. Vy muốn mắng Việt, muốn nói thật nặng lời, rằng: đã lừa đảo còn tỏ ra cao thượng, rằng Việt cũng chỉ là một thằng con trai vừa tham lam vừa ích kỉ. Nhưng tin nhắn của Việt, cả câu nói đầy hối lỗi: “Tớ không chịu được nước mắt con gái…” làm lòng Vy chùng xuống. Ai bảo Vy dành quá nhiều tình cảm cho Việt... Ai bảo Việt cứ tìm đến Vy mỗi lúc gặp chuyện rắc rối khiến Vy dù không muốn cũng phải hoàn thành tốt vai trò của một người bạn thân. Ừ, BẠN THÂN!

***

Alone café một chiều nhạt nắng. Vy khuấy đều chiếc thìa inox trong ly café đen đắng nghét của mình. Vài tia nắng nghịch ngợm chưa chịu tắt vẫn còn nhảy nhót trên hàng cây già nua ngoài cửa sổ, một chút gió vi vu thả mình chậm lại, lay mấy chiếc lá ven đường, cánh bằng lăng ngập ngừng nửa giây trong không gian rồi thả trôi trong gió. Ngày đẹp!

Vy đưa ly café lên miệng, nhấp một ngụm. Đắng. Ngọt. Rồi lại đắng. Hương vị quyện vào nhau tan nơi đầu lưỡi và dịu dàng đọng lại đó. Việt cũng y như café vậy, bản chất đắng nhưng bên trong cũng có chút gì đó ngọt ngào và quan trọng nhất là không dễ tan đi. Người ta nói con gái không nên uống nhiều café đắng. Cũng như ly café ấy, Việt là mẫu người ngàn lần không nên yêu, vậy mà Vy đã yêu, lại yêu thầm suốt hai năm. Vy từng tưởng tình yêu như thế chỉ có trong truyện, nhưng giờ nó mới biết, khi đã yêu thì mọi lí do đều trở nên vô lí hết. Khi con tim bảo đúng thì cứ việc yêu thôi. Việt như là cây, còn Vy giống lá trong “Chuyện tình cây, lá, gió”. Mà không, Việt sẽ chẳng yêu Vy đâu, ít nhất là bây giờ.

Một nụ cười tiến thẳng đến chỗ Vy, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện. “Gió đã xuất hiện!”. Vy thầm nghĩ rồi tự cười suy nghĩ ngốc nghếch của mình. Nếu Việt không là cây thì Khang càng chẳng thể là gió.

-Gặp anh làm em vui thế cơ à?

-Ơ… - Vy sực tỉnh, đưa mắt ngó lơ ra ngoài cửa sổ.

Khang liếc nhanh ly café đã vơi đi một nửa.

-Em lại tâm trạng à?

-Bạn em thất tình! - Vy nói mà vẫn không nhìn lại. Nó có thói quen nói thật hết những gì nó nghĩ với Khang.

-Bạn em? Nghĩa là không phải em rồi. Vậy tại sao anh lại thấy một cô bé vừa bị từ chối nhỉ?

-Anh đang tự nói mình hả?

-Em vừa gọi anh là “anh”. Và theo từ điển tiếng Việt thì từ đó chẳng có chút gì tương đương với hai từ “cô bé” cả.

Vy quay lại nhìn Khang, nhún vai, những lúc thế này nó chẳng muốn tranh luận với Khang làm gì. Đưa tay cầm cái ly trên bàn, nó nhìn thứ nước vàng sẫm rõ ràng là trà lipton.

-Sao anh đổi nước của em?

-Con gái không nên uống nhiều café.

-Lipton không hợp với em.

-Vậy thì café lại càng không. Sữa nhé!

Vy lắc đầu, kề ly nước lên miệng. Chát và ngọt, nhưng rõ ràng là vị đắng chẳng thể thay thế được vị café. Khang im lặng. Vy im lặng. Mắt Vy đổi sắc khi nhìn qua vai Khang. Việt cũng đang ở đây, phía bàn bên kia, cùng một cô gái khác. Việt đang làm cô ta cười. Vy không nghĩ là Việt có thể hẹn hò nhanh đến thế. Mới chia tay hai người kia một tuần, Vy cũng không liên lạc suốt một tuần đó. Vy chán nản đồng thời cũng lo không biết Việt có buồn không. Nhưng xem ra… Vy lo thừa rồi. Vy hụt hẫng, thử trốn chạy cảm giác. Vậy mà lúc này lại thấy tim mình rạn ra. Đau. Như một con dao sắc ngọt, ban đầu cứa vào chưa có cảm giác nhiều. Chỉ khi vết thương chảy máu mới thấy nhức nhối.

Khang kín đáo nhìn theo ánh mắt thẫn thờ của Vy và nhận ra nguyên nhân. Anh cầm nhẹ tay Vy. Nó giật mình theo phản xạ, vội vàng rút tay lại không may làm đổ ly trà trên bàn. Một tiếng “choang” thu hút những ánh mắt. Vy bối rối thật sự, nó không muốn bị Việt nhận ra lúc này. Người phục vụ tới thu dọn và đổi cho Vy một ly khác. Khang dịu dàng:

-Anh xin lỗi!

Nhưng Vy không còn giữ bình tĩnh được. Nó bước nhanh ra khỏi quán. Phía sau là Khang đang cố đi theo đưa Vy về. Và trong một góc quán, Việt lặng thinh, thấy lòng mình nổi lên cảm giác buồn khó tả.

Thu mình bé lại.

Tìm quên trong những giấc mơ.

Vậy mà sao vẫn cứ đợi chờ?

Để tỉnh dậy thấy mắt mình ướt đẫm.

Café. Chiều mưa. Một cuộc hẹn.

Việt ngồi đối diện Vy, mắt lơ đãng hướng về một điểm vô định bên ngoài. Vy nhìn Việt. Im lặng. Im lặng rất lâu. Người ta sẽ im lặng khi chẳng biết nói gì, khi chẳng còn gì để nói, hoặc… trước một sự chia ly. Khoảng lặng cần thiết để chấp nhận sự thật và để tự nói với mình rằng: người đó, người mà ta rất yêu đó… (sắp) đi rồi.

-Chuyến bay của cậu lúc mấy giờ?

-7h tối.

-Vậy là còn 4 tiếng nữa. Cũng tốt. Đi vui vẻ… - Vy nói mà thấy lòng nghẹn đắng. Có cái gì nổi lên bảo Vy giữ Việt lại, nhưng sau đó, nó tự chìm xuống. Vy không thể nói, dù biết nó sẽ hối hận rất nhiều.

-Ừm… thế… không còn gì để nói à? - Việt bỗng nhiên ngập ngừng.

Vy im lặng. Lại là một sự im lặng đáng sợ nữa. Vy nhìn ra ngoài, đăm đắm dõi theo một chiếc lá khô đang treo trên cây, tự nhủ nếu chiếc lá kia rụng xuống thì nó sẽ nói với Việt. Gió ào qua. Chiếc lá nhỏ rụng thật. Vy hít một hơi thật sâu, quay người lại:

-Thực ra…

-Đi dạo một chút nhé! - Việt thản nhiên đứng dậy.

Vy luống cuống đứng lên theo Việt. Rời Alone café. Vy bước bên cạnh Việt trên con đường trải dài hoa hoàng hậu. Chiều vàng. Hoa hoàng hậu vàng. Sao bỗng nhiên thấy quen quen. Cảnh ấm áp mà lòng người lạnh lẽo, hững hờ.

-Khang rất tốt với Vy! - Việt khẽ bảo.

-Ừ! - Vy trả lời, hi vọng có một chút ghen tuông trong mắt Việt.

-Nếu có yêu một người… thì… hãy yêu Khang nhé!

-Nhưng mà người tớ thật sự quan tâm là…

-Khang thích hợp hơn bất cứ người nào để làm cho cậu hạnh phúc.

Vy thở hắt ra. Sao Việt vẫn không hiểu? Dẫu cho ngày mai Việt có bay tới một nơi nào khác không có Vy. Dẫu cho Việt có xa Vy mãi mãi thì… yêu mà, chẳng thể một sớm một chiều quên đi được. Việt đưa Vy về tận nhà, dặn Vy đi ngủ sớm, như mọi ngày. Tình bạn tám năm, tình yêu đơn phương hai năm của Vy. Tất cả sắp bay theo Việt đến một phương trời khác. Vẫn biết Việt còn quan tâm Vy, còn nhớ Vy nhưng Vy sợ cái gọi là xa mặt cách lòng lắm. Việt không biết tình cảm của Vy thì làm sao có ý nghĩ quay về, trở lại bên người luôn chờ Việt. Vy phải làm một cái gì đó. Phải quyết định nhanh mới được.

-Việt này…

“Giờ anh đi mãi xa, xa thật xa nơi chân trời. Tình yêu đó sẽ mãi chỉ là bóng mây trôi vào đêm. Mây buồn mây khóc, em buồn em khóc. Em không tin ta sẽ vắng xa nhau từ đây. Ngoài kia mưa đã rơi, như giọt nước mắt không lời. Tình yêu đó sẽ mãi chỉ là giấc mơ những ngày thơ. Thôi tình xa cách, thôi tình đã mất. Em quay lưng đi cho nước mắt dâng tràn đôi mi…”

***

Một chiều sau ngày Việt đi. Vy một mình với café sữa trên Alone café. Vy không thích lipton, nhưng café với sữa thì được. Hương vị café vẫn đọng lại mà không quá gay gắt. Trời chiều đổ mưa, những hạt nước lớn rơi thẳng từ không trung, nghiêng theo chiều gió, đập mạnh xuống mặt đường vắng. Việt gửi mail cho Vy, nói qua chuyện học hành và những người bạn mới, trong đó có một cô bạn Trung Quốc rất dễ thương. Việt vẫn dặn Vy chăm sóc sức khỏe “Và nhớ đừng để hạnh phúc bay đi mất nhé! Nhớ Vy! Và “yêu” Vy rất nhiều”. Vy mỉm cười. Nó tưởng rằng nó phải nhớ Việt nhiều lắm, nhưng nỗi nhớ dù có đong đầy đến đâu thì theo thời gian cũng phải vơi thôi. Khi Việt đi, Vy không nói ra tình cảm của mình, thì bây giờ cũng vậy. Vy để Việt bình yên ra đi. Hôm đó, nó chỉ nói một câu đơn giản:“Đừng quên Vy nhé!”

Khang vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện Vy vừa xoa hai bàn tay vào nhau. Anh gọi một lipton nóng.

-Anh điên à? - Vy ngạc nhiên đến hét toáng lên khi thấy bộ dạng ướt sũng của Khang - Sao anh lại đội mưa tới?

-Thái độ của em là gì đây? Nên hiểu là em sắp lên lớp anh hay là em quá lo cho anh nhỉ? - Khang cười trừ.

-Thôi ngay cái bộ mặt nham nhở của anh đi!

-Vậy anh sẽ hiểu là em đang lo lắng nhé!

-Hứ… - Vy giả vờ giận dỗi quay mặt đi. Khang cười cầu hòa, uống một hơi hết nửa ly Lipton.

Khang nhìn Vy ngúng nguẩy như trẻ con, đáng yêu không thể tả. Cả tình cảm của Vy cũng rất trong sáng nữa. Vy bất ngờ quay lại, bắt gặp ánh mắt của Khang, bỗng dưng lòng nó xao xuyến. Một cái gì nhẹ nhàng lắm đang thay đổi. Một thứ tình cảm ấm áp len lỏi chữa lành hẳn những vết thương đang liền sẹo. Vy bối rối ngập ngừng. Khang hơi run, nhưng chẳng phải vì lạnh.

Café chiều mưa. Có những người đã tìm thấy nhau sau những ngày kiếm tìm dài đằng đẵng. Café chiều mưa. Họ bắt gặp hình ảnh của chính mình trong ánh mắt người kia, dù cho trước đó có lạc lối trong một ánh mắt khác. Và họ đi về phía nhau…

Truyện hay lắm. mn gắng đọc na.
Về Đầu Trang Go down
https://thang10online.forumvi.com
Sponsored content





câu truyện tình yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: câu truyện tình yêu   câu truyện tình yêu I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
câu truyện tình yêu
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn Tháng 10 Online :: TÂM SỰ VUI BUỒN-
Chuyển đến