Đã gần 6 năm trôi qua! (2005- 2011) Em ra trường xuống Hà Nội học hành lập nghiệp...Nhưng Anh ơi! Em biết phải làm thế nào để quên anh?
Em chợt nhận ra, duờng như mỗi đứa con gái sinh ra trên đời này đều cần phải có một người đàn ông mới có thể trở thành một phụ nữ thật sự được. Căn tính nữ nằm ẩn sâu trong một đứa con gái chỉ có thể thức dậy bởi nguời đàn ông mà nó yêu, nếu không vĩnh viễn đứa con gái ấy chỉ là một sản phẩm khiếm khuyết, là một nửa phụ nữ mà thôi. Em nhận ra điều đó khi thấy mình trống rỗng và chống chếnh biết bao khi không bên anh nữa...
Chỉ khi yêu một ai đó, thiết tha huớng đến một ai đó ngoài mình, con người mới có thể tròn đầy.
Khi em bắt đầu yêu anh, em đã khao khát anh vô cùng. Nếu như anh biết được điều ấy. Khi đó, em mới chỉ là một cô bé mới lớn nhìn cuộc đời ngơ ngác. Em đã luôn mơ được chạm vào anh, được hôn anh. Ngay từ lúc đó. Em ngây ngất say sưa nhận ra một thế giới màu nhiệm, một tính nữ mãnh liệt bừng nở trong em, và em cũng xấu hổ, hoảng sợ vô cùng vì điều đó. Em tìm đủ mọi cách để kìm nén, để giấu giếm, chao ôi nếu như anh biết được và nếu như anh không hiểu. Nhưng làm thế nào mà giấu mãi được, anh nhỉ, khi mỗi ngày em yêu anh hơn, mỗi ngày em khao khát anh hơn, khao khát đến độ em đã nghĩ em sẽ chết mất, trong sự giày vò này. Em đã nghĩ đến anh ngay cả khi lặng lẽ một mình, ngay cả khi ồn ào cười nói giữa bạn bè, giữa những trang sách đọc dở hay những bài học trên giảng đuờng. Em nhớ anh khi mỗi mùa luân chuyển, trong cái nắng hè quá quắt hay gió thu hiu lạnh, trong những đêm đông rét muớt… Em đã nhớ anh khi thoáng thấy bóng chính mình trong gương. Dường như tất cả cuộc sống của em đều chuyển động xung quanh hình bóng anh, hướng về anh.
Suốt những năm qua, em đã sống hai cuộc sống: cuộc sống ban ngày của em với những lo toan tủn mủn theo guồng quay công việc- học hành…; và cuộc sống ban đêm- thế giới của mộng tưởng, thế giới của riêng anh và em, nơi em có thể có anh như một thực thể bằng xương bằng thịt.Trong các giấc mơ, anh đến với em với đôi bàn tay và đôi môi bỏng rẫy như lửa, dịu dàng và cuồng nhiệt. Em đã thuộc về anh trọn vẹn trong các giấc mơ ấy- trong sâu thẳm tiềm thức của em.
Khao khát bắt đầu với những giấc mơ về nụ hôn, như một lời thú nhận. Hai đứa hôn nhau, buồn rầu và đắm đuối. Môi anh vừa mặn vừa ngọt, vừa mát lạnh vừa ấm nóng lạ kì, và em như tan ra tan ra thành nước, rồi vỡ tung thành hàng vạn hạt nuớc li ti, biến thành hàng vạn cánh bướm sặc sỡ sắc màu bay vút lên không trung. Em đã hạnh phúc biết bao, và cũng đau khổ biết bao khi mỗi sáng hay lúc nửa đêm giật mình thức dậy, nhận ra tất cả chỉ là mộng mị, rằng anh không hề có ở bên, chỉ có em nằm đó, trơ khấc, bẽ bàng và tủi hờn.
Em yêu anh mê muội, đến mức đâm say đắm chính bản thân mình. Em vốn là đứa con gái luôn tự ti mặc cảm, luôn căm ghét chính mình. Vậy mà khi yêu anh, em yêu em, trân trọng em vô cùng. Em đau khổ biết bao mỗi khi heo may về, môi má em hồng lên và anh thì không thể trông thấy.
Vậy mà chúng mình thậm chí còn chưa một lần ngồi sát cạnh nhau. Chưa một lần cầm tay. Lần gặp gỡ ấy, mình chỉ kịp nhìn thấy nhau, đi lướt qua nhau. Cảm giác dịu ngọt xao xuyến như tơ vương ấy còn mãi trong em, cho dù đã mấy năm trôi qua. Nhưng thực ra, đến tận bây giờ, em vẫn không thể hình dung một nụ hôn thật sự thì như thế nào. Rất nhiều lần, em cố thử hình dung, thậm chí em đã thử hôn hình anh trong tấm ảnh. Em cảm thấy lo sợ anh ạ, em vụng về quá, lại quá nhút nhát và hay ngượng nghịu nữa. Em làm thế nào để hôn anh được? Ngay khi ghé môi hôn lên môi anh trong ảnh thôi, em đã choáng váng đến nghẹt thở, đã phải thu hết can đảm và thấy mặt nóng bừng vì xấu hổ. Nếu như có thể hôn anh thật, làm thế nào môi em có thể chạm vào môi anh nhỉ? Cho dù mình có đứng sát cạnh bên nhau thì vẫn còn một khoảng cách, em phải làm thế nào để vuợt qua nó? Khi em hôn anh trên ảnh, em đã thử nếm vị của môi anh. Mằn mặn và hơi đăng đắng. Em khao khát được nếm thử vị môi anh thật sự như thế nào vô cùng. Nhưng em biết, dù vị như thế nào, thì môi anh vẫn sẽ mềm mại, ấm áp, có lẽ cả ẩm ướt nữa, không lạnh và cứng như trong ảnh. Có phải vậy không?
Em đã lớn lên, đã trưởng thành trong tình yêu này. Khi yêu anh, em thấy mình đẹp đẽ, hoàn hảo hơn, thấy mình dường như xinh đẹp và tràn đầy nữ tính. Em nhận ra một hình ảnh khác của em, em biết yêu chính mình, biết rộng mở bản thân, em đằm thắm hơn và cuồng nhiệt hơn, yếu đuối hơn và mạnh mẽ hơn.
Nhưng em biết, anh không yêu em.(Hoặc là, anh chưa từng yêu em,chỉ rung động truớc tình cảm của em với anh mà thôi). Em dại dột và ngốc nghếch phải không anh?
Hy vọng một ngày nào đó anh sẽ đọc được những dòng tâm sự này của Em! Em sẽ về trường gặp lại Anh...